Hứa Tiên Chí

Chương 552: Diêu Quang



Thời cổ đại hiền đại đức, đỉnh đầu một mảnh linh quang có thể chiếu rọi trăm dặm, tránh né quỷ thần. Hắn mặc dù còn không bằng Thượng Cổ hiền đức, nhưng cũng không kém xa.

Chúng thần có lớn mật thế nào, cũng là dựa vào người đông thế mạnh, cho rằng Gia Ngự hoàng đế không dám trách nặng. Mà ở trước mặt thiên uy vô ngôn này, đã có không ít người bắt đầu sản sinh thoái ý.

Vương Văn Hội đột nhiên đứng dậy, thanh sắc câu lệ nói với quần thần:

- Chư công đã quên tại sao chúng ta ở đây rồi sao? Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, chết lại có gì đáng sợ?

Chúng thần xấu hổ, cũng bị cổ khí thế cương liệt này của hắn lây nhiễm, đều trở lại chỗ cũ, thân hình ngay ngắn, đó là sợ chết cũng không dám nói cái gì nữa?

Cũng không cảm thấy Thái Âm chân nhân từ trên điện nhìn xuống phía dưới, hơi cười khẽ.

Trong đại điện, Gia Ngự hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trong điện vũ to lớn, không có một ngọn đèn, đen kịt một mảnh.

Một con Kim Long thật lớn hắn trên người hắn tung bay lên, bay về phía Thái Âm chân nhân. Kim Long này hữu hình mà vô ảnh, giống như từ một cổ khí tức phiêu miểu lại rất nặng ngưng kết mà thành, đó là chúng sinh chi tín niệm. Tín niệm vốn vô hình, mà ở trong lòng chúng sinh, đó là hình tượng Chân Long Thiên Tử. Vì vậy tín niệm hư vô cũng sẽ có hình thái cụ thể.

Mà ở trong đôi mắt của Thái Âm chân nhân, trên người chúng thần kéo dài tới từng cái quang đái, dung nhập trong Kim Long này, để Kim Long có vẻ càng phát ra khổng lồ cường thịnh, mà cái Kim Long lại từng chút dung nhập trong thân thể hắn. Hắn vốn là một trong thiên tử vương triều, lại đạt được đương kim thiên tử toàn lực hiệp trợ, kết quả là có thể vận dụng cổ nhân đạo chi lực cường đại nhất trong thiên địa này.

Những đại thần quỳ ở chỗ này phản đối Thái Âm chân nhân, không có ai mà không phải là trọng thần căn cơ quốc gia này, mà số mệnh của bọn họ đã từ lâu cùng số mệnh quốc gia này hòa hợp nhất thể. Giờ này khắc này hành động phảng phất như thành một loại nghi thức thần bí, đang trợ giúp Thái Âm chân nhân một tay.

Nhưng mà đúng lúc này, không biết từ nơi này bay tới rấ râtst nhiều Khổng Minh đăng, mặc dù là ở trong cuồng phong vẫn như trước vững vàng phiêu phù, ngàn vạn ngọn đèn từng điểm nhỏ phảng phất như trống rỗng mọc ra hàng ngàn ngôi sao, mơ hồ đem Thái Âm chân nhân bao phủ, đình chỉ bất động.

Mấy ngàn ngọn đèn này bày bố, hoặc cao hoặc thấp, hoặc xa hoặc gần, tựa hồ lộn xộn, lại tựa hồ ẩn hàm quy luật trong mắt. Chỉ có từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, mới có thể thấy được rõ ràng, toàn bộ Khổng Minh đăng cấu thành một ngọn Thất Tinh Đăng thật lớn lập thể hình đồ.

Mà ở dưới ngọn Thất Tinh Đăng này bao phủ, Kim Long trên đại điện không hề dung nhập trong cơ thể Thái Âm chân nhân.

Thái Âm chân nhân mỉm cười:

- Rốt cục đã đến!

Tâm niệm cùng nhau, Kim Long du động.

Hứa Tiên quay về phía bầu trời trầm tư một hồi, liền cúi đầu thu hồi tâm niệm, loại sự tình này căn bản không cho phép hắn được nhúng tay vào, đó là lo lắng cũng vô dụng, ngược lại chẳng bằng buông lỏng tâm tư.

Thể phách của hấn mặc dù có tác dụng đối kháng thiên kiếp, nhưng hắn còn không có tự đại đến cho rằng chính mình một Địa Tiên có thể đi giúp Thái Âm chân nhân chống đối đại thiên kiếp. Đó là cùng với trung thiên kiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chính là một lôi cầu vốn yếu nhỏ cũng suýt nữa muốn tính mệnh của hắn. Sợ rằng trong đại thiên kiếp tùy tiện một đạo kiếp lôi xuống tới đều sẽ khiến hắn hồn phi phách tán.

Hứa Tiên cười cười nói:

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tất cả đều xem thiên ý đi sao. Chúng ta không ngắm được trăng, vậy ngắm thiên kiếp cũng tốt.

Vừa nói chuyện lại đem bánh Trung thu phân phát xuống.

Phan Ngọc nói:

- Ta vẫn đang lo lắng cho phụ vương ta!

Nhu Gia công chúa cũng đồng dạng lộ ra vẻ sầu lo.

Hứa Tiên nói:

- Yên tâm đi, thiên kiếp chỉ biết nhằm vào một mình người độ kiếp, trừ phi phóng xuất linh lực hấp dẫn. Phụ vương ngươi bọn họ đều là phàm nhân, không sao cả đâu.

Phan Ngọc cũng yên lòng, ăn bánh Trung thu vào miệng. Các nàng đều cùng Thái Âm chân nhân không có gì liên quan, đúng là không nhưng thật ra lo lắng sinh tử của hắn. Lúc này lúc này lúc này, cũng xác thực so với viên nguyệt muốn đồ sộ hơn nhiều.

Hộp thức ăn tầng tầng mở ra, Vân Yên kinh ngạc nói:

- Nơi này có một phong thư.

Hứa Tiên vừa nhìn, quả nhiên thấy dưới cùng hộp thức đè lên một phong thư, bên trên viết tên của Hứa Tiên.

Vân Yên hỏi:

- Duẩn nhi, ngươi biết không? nguồn TruyenFull.vn

Duẩn nhi đang gặm đùi gà, ở trong vội vàng, trang thủ nói:

- Không biết!

Vân Yên cười nói:

- Chim nhạn gửi hồng thư, cá truyền ghi chép, vị Ngư mỹ nhân này chắc là đang thầm gửi thơ tình cho phu quân rồi.

Phan Ngọc cũng hừ nhẹ theo một tiếng.

Hứa Tiên cười cười:

- Nào có chuyện đó.

Mở ra bức thư, dùng thể chữ Khải cực kỳ xinh đẹp viết rất nhiều văn tự, tỉ mỉ đọc đến, lại khiến hắn cau mày.

Ngư Huyền Cơ vẫn chưa ở trên thư nói cái gì đặc biệt, chỉ là ủy thác hắn chiếu cố Duẩn nhi thật tốt, nhưng mà chỉ là ý tứ giản đơn là như thế này, đâu cần phải viết ra trên thư, cuối cùng thoáng đề cập tới sự việc năm xưa, lời nói:

- Minh tịch hà tịch? Cùng quân đồng du.

Lộ ra ý đồ đến khiến trong lòng hắn mát lạnh.

Hứa Tiên ôm vai của Duẩn nhi:

- Duẩn nhi, sư phụ của ngươi cho ngươi đã nói đến thời gian gì?

Duẩn nhi nói:

- Không có gì a, chỉ là để Duẩn nhi hảo hảo nghe lời ngươi nói.

Hứa Tiên cau mày, bồi hồi tại chỗ, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

Phan Ngọc nói:

- Hán văn, thế nào rồi?

- Xem chúng ta làm đèn!

Duẩn nhi nhảy dựng lên, vui vẻ chỉ về phía bầu trời.

- Các ngươi làm sao?

Hứa Tiên ngẩng đầu ngưng mắt nhìn, kim quang chợt lóe, liền hàng vạn hàng nghìn Khổng Minh đăng kia.

- Đúng vậy, cùng ba tên gia hỏa kia, cùng nhau làm tốt.

Trong lòng bất an càng phát ra dày đặc hơn, Hứa Tiên lắc đầu nói:

- Ta phải đi ra ngoài một chút.

Nói xong thân hình hóa thành điện quang biến mất tại phía chân trời.

Hứa Tiên đứng ở trong nhà cửa không có một bóng người, Ngư Huyền Cơ đã không biết đi nơi nào rồi. Trong lòng hắn cũng là trống rỗng vắng vẻ, điều này làm cho hắn nhớ tới cảm giác đêm qua từ trong mộng tỉnh lại.

Ngươi đến đâu? Ngươi muốn làm cái gì? Vì sao không nói đây?

Hứa Tiên lo lắng trùng trùng, bỗng nhiên cảm giác linh lực ba động, quay đầu vừa nhìn, kinh ngạc nói:

- Sư phụ!

Trên vách tường hiện ra một đoàn ám ảnh, hóa thành dáng dấp Thái Âm chân nhân.

- Sao ngươi lại ở đây?

Hứa Tiên lời còn chưa dứt liền biết đây chỉ là phân thân mà thôi, Thái Âm chân nhân chân chính còn đang ở Hoàng thành Hoàng thành, chờ đợi thiên kiếp mạnh mẽ nhất kia.

Thái Âm chân nhân cười mà không nói, giơ tay hướng về phía nam xa xa chỉ một cái.

Hứa Tiên sửng sốt, lập tức hội ý, chính mình tới đây là vì tìm người. Thái Âm chân nhân chỉ phía đó tự nhiên chính là vị trí hắn muốn tìm người.

Hắn quay đầu lại nhìn kinh thành xa xa, chỉ thấy trên bầu trời Khổng Minh đăng quang minh đại phóng, đối với Thái Âm chân nhân mơ hồ tạo thành thế kiềm chế. Nhưng Thái Âm chân nhân cũng cũng không phải hạng người dễ đối phó, Kim Long trên người rít gào, không chịu cùng hắn chia lìa.

Hứa Tiên cũng không chút nào dừng lại, hóa quang hướng về phía nam độn đi. Rất nhanh liền lướt qua thành tường nguy nga, đi tới bên ngoài Hoàng thành. Trong lòng hắn vẫn cứ không giải thích được, sư tỷ vì sao phải đối phó sư phụ? Trong lòng hắn mơ hồ có một chút phán đoán, cũng không dám khẳng định, đợi chính mình tìm được Ngư Huyền Cơ, lại nên làm thế nào cho phải đây?

Kinh thành lấy Nam Bình Sơn, không biết từ khi nào xây dựng một tòa đài cao. Đài cao có tổng cộng ba tầng, phương viên hai mươi bốn trượng, mỗi một tầng cao ba thước, tổng cộng là chín thước, tên là Thất Tinh Đàn.

Bốn phía Thất Tinh Đàn bố trí hai mươi tám tinh tú kỳ: Đông Phương thất diện thnah kỳ, án giác, kháng, thị, phòng, tâm, vĩ, ki, bố Thương Long chi hình; phương bắc thất diện tạo kỳ, dựa theo đấu, ngưu, nữ, hư, nguy, thất, bích, làm Huyền Vũ chi thế; phương tây thất diện bạch kỳ, theo khuê, ủy, vị, ngang, tất, chủy, tham, chiếm Bạch Hổ chi uy; phía nam thất diện hồng kỳ, dựa theo tinh, quỷ, liễu, tỉnh, trương, dực dực, xuyên, thành Chu Tước chi trạng.

Ở trung tâm đỉnh cao nhất của Thất Tinh Đàn bày đặt ngọn Thất Tinh Đăng kia, Ngư Huyền Cơ cầm kiếm đứng ở bên đài cao, xa xa nhìn về phía phương hướng kinh thành, nơi đó mây đen áp thành hoa quang lóe ra, rất nhiều cảnh tượng run rấy chiếu vào trong con ngươi lưu ly sắc của nàng, so với Thái Âm chân nhân nói cười tự nhiên. Thần tình của nàng lại ngưng trọng hơn nhiều, mái tóc đen như mực, dài đến mắt cá chân, hỗn loạn, không ràng buộc bay loạn theo gió, thất thần mà hoa mỹ.

Sát Phá Lang ba Tinh Quân huyền phù đứng ở giữa không trung, đem cả pháp đàn hộ vệ ở trong đó, khi thì cúi đầu ngóng nhìn nàng, khi thì trao đổi suy nghĩ, ánh mắt, khi thì quay đầu lại nhìn về phía kinh thành.

Tham lão bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ngươi hiện tại buông tha còn kịp!

Ngư Huyền Cơ giơ lên trường kiếm:

- Bắt đầu đi!

Nhưng mà đúng lúc này, một đường điện quang thứ phá đem tối truyền vào đôi mắt của nàng, điện quang kia thoáng qua mà đến, trong chớp mắt liền đi tới dưới Thất Tinh Đàn.

Hứa Tiên ngẩng đầu lên nhìn, Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại, hai người đối diện!

Ngư Huyền Cơ nghiên nghiêng đầu, mỉm cười nói:

- Ngươi đã tới, bánh Trung thu ăn ngon không?

- Huyền Cơ!

Hứa Tiên tiến lên một bước, muốn leo lên pháp đàn bắt được nàng hỏi rõ ràng, thế nhưng một tầng quang màng hiển hiện, đưa hắn cắt đứt ở bên ngoài:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Tham Lang nói:

- Đương nhiên là ngăn cản sư phụ không may kia của ngươi độ kiếp!

Lập tức bị Phá Quân trừng mắt một cái, hừ nhẹ một tiếng không thèm nhắc lại.

Ngay cả Hứa Tiên đã có vài phần suy đoán ra, nhưng đột nhiên nghe được đáp án như thế vẫn là cả kinh:

- Vì sao?

Ngư Huyền Cơ nói:

- Vì cải biến, cải biến tương lai, cải biến mệnh số!

Nàng đôi mắt rất ôn nhu.

- Tương lai cái gì?

- Thiên hạ đại loạn!

Hứa Tiên cả người chấn động:

- Thiên hạ đại loạn? Ngươi thực thấy được sao? Cùng sư phụ ta có liên quan?

Ngư Huyền Cơ nói:

- Thái Âm chân nhân tu đạo tiền vốn là thiên tử nhân gian, cho nên mới đi tới đế kinh, ở trong Hoàng thành án Cửu Cung chi thuật, phóng hạ Vũ vương Cửu Đỉnh, dẫn Kim Long nhập thể muốn lấy nhân đạo đến kháng Thiên Đạo, Kim Long kia chính là Chân Long Thiên Tử khí, ngưng tụ vạn dân cầu chúc, chịu tải số mệnh của Đại Hạ vương triều, vô luận hắn độ kiếp thành công hay không, Kim Long tất diệt, khí số Đại Hạ tiêu tạn, loạn thế rất nhanh sẽ tới!

Hứa Tiên kinh sợ:

- Ngươi vì sao không nói cho ta biết?

Ngư Huyền Cơ vỗ vỗ thái dương như cánh ve:

- Nói cho ngươi có thể thế nào đây?

Hứa Tiên nghẹn lời, đúng vậy, chính mình thế nào đây? Cùng Thái Âm chân nhân đối địch sao? Không luyện những Kim Đan kia? Coi như là phản bội, hắn không có khả năng không có khả năng địch nổi Thái Âm chân nhân, coi như là không luyện những Kim Đan kia, Thái Âm chân nhân cũng sẽ không buông tha độ kiếp.

- Hơn nữa ngươi cần những Kim Đan kia, không phải sao?

Ngư Huyền Cơ mỉm cười, dùng ngữ điệu cực ôn nhu nói:

- Giúp ta chiếu cố Duẩn nhi thật tốt!

Hứa Tiên đang phân vân có nên xuất thủ hay không? Thái Âm chân nhân dù sao cũng cũng chính mình có ân đức, nhưng lại không thể bỏ qua lê dân chúng sinh không để ý tới. Nghe được lời ấy, trong lòng cả kinh, hắn cũng không phải là kẻ ngu si, trong lời nói của nàng có ý vị ủy thác, đó là hắn ở trong thư mơ hồ cảm nhận được ý tứ.

- Ngươi nói cái gì, ngươi rốt cục còn có chuyện gì gạt ta?

Hắn trong lòng để ý, hận không thể lập tức đánh vỡ cái chắn, đi tới đánh nàng một quyền.

Ngư Huyền Cơ rủ mắt xuống, toát ra vẻ áy náy:

- Có thể thấy được tương lai, là không thể cải biến, muốn cải biến sẽ phải nỗ lực đại giới, sẽ giống như Chư Cát Khổng Minh sao?

Hứa Tiên nói:

- Chư Cát Khổng Minh?

Chính là Chư Cát cải biến dòng sông lịch sử kia sao!

Tham Lang nói:

- Bặc tử, ngươi nên biết, Chư Cát Ngọa long chính là một vị Thiên Ky Tinh!

Hứa Tiên nói:

- Nhưng hắn không phải sống thọ và chết tại nhà sao?

Tham Lang cắn răng nói:

- Đó chỉ là cái mà phàm nhân thấy được, trên thực tế còn lại là hắn đối kháng Thiên Đạo, muốn lấy lực lượng bản thân nghịch chuyển mệnh số, tự kéo dài hai mươi năm thọ mệnh, rốt cục lọt vào phản phệ. Hồn phi phách tán!

Hắn vốn là muốn tính toán muốn đánh đổ Thất Tinh Đăng.

Hồn phi phách tán! Hứa Tiên đột nhiên nhìn về phía Ngư Huyền Cơ trên đài cao, nàng cúi đầu xuống cũng không nói gì, đã cam chịu, trên đời này nào có biện pháp dễ dàng nghịch thiên sửa mệnh đây? Muốn từ trong Thiên Cơ kín đáo kia tìm ra sơ hở, căn bản là không có khả năng, nếu muốn cải biến thế giới, liền chỉ có cải biến bản thân.

Hứa Tiên không khỏi tiến lên một bước, quang màng lập tức hướng vào phía trong nữu khúc biến hình, hắn chỉ cần huy động quyền đầu, liền có thể đơn giản đem nó đánh nát.

Sát Phá Lang ba Tinh quân trao đổi ánh mắt, nhưng cũng không có tiên lên ngăn cản.

- Dừng bước lại đi! Tiếp tục đi tới nữa, ngươi sẽ đem thiên hạ chúng sinh đặt ở đâu đây?

Ngư Huyền Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu lên trong đôi mắt thần tình phức tạp không hiểu.

Hứa Tiên chỉ có dừng bước, nếu thiên hạ đại loạn thực sự đã tới, thế tất sẽ là giang sơn đổi chủ, sinh linh đồ thán. Hắn cùng nàng trong lúc đó ngăn cách, cũng không phải chỉ là một tầng quang màng hơi mỏng, mà là dòng sông lịch sử. Thiên hạ thương sinh linh.

Ngư Huyền Cơ cuối cùng liếc nhìn hắn thật sâu, thân hình theo gió vũ động, vờn quanh một ngọn Thất Tinh Đăng kia, đạp cương bộ đấu. Thân ảnh dưới tinh không giống như thiên tư.

Trong tay ngọc của nàng Đào Mộc kiếm kiếm đột nhiên đâm lên phía trên, kiếm phá thương khung.

Tối nay không trăng, Bắc Đấu Thất Tinh lại có vẻ sáng sủa phá lệ.

- Diêu quang!

Ngư Huyền Cơ đem mũi kiếm rút xuống, chỉ hướng Thất Tinh Đăng, ngân quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi vào trên Thất Tinh Đăng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.