Lông mày của Mạc Lãnh Tiêu nhíu lại, anh hôn lên gò má của cô, dùng cách này để giản bớt khát vọng của bản thân: “Em sợ tôi không vui sao? Hả?”
“Anh yêu Tử Nhược như vậy, nhưng Tử Nhược lại muốn. . . . . . Kết hôn vớingười khác. . . . . . nhất định anh sẽ đau lòng. . . . . .” Nước mắt của Thanh Thần không ngừng rơi xuống, cô cảm thấy mình sắp bị hành hạ đếnchết.
Tâm giống như bị kim đâm, đôi mắt đen chăm chú nhìn khuônmặt khổ sở của cô, giữa hai lông mày của Mạc Lãnh Tiêu lưu lại nhàn nhạt đau thương.
Cô bé này tự nhiên lại ngốc như vậy. . . . . .
“Em...em nghĩ, sẽ nhìn thấy anh đau lòng.” Khẽ cắn vai anh, Thanh Thần lo lắngdi chuyển thân thể, trên trán đã sớm chảy đầy mồ hôi, giọng nói cũngcàng ngày càng gấp gáp: “Không muốn nhìn thấy. . . . . . Anh không vui. . . . . .”
“Tại sao?” Giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu vững vàng dễnghe, nhưng chỉ có anh biết, giờ phút này trong lòng anh đã sớm khôngcách nào bình tĩnh.
“Bởi vì. . . . . . Em thương anh. . . . . . Hy vọng anh hạnh phúc. . . . . .”
Trên mặt Thanh Thần hiện lên vẻ thỏa mãn, hạnh phúc, đúng, mặc kệ sự khó chịu của cô, cô chỉ cần anh vui vẻ là đủ rồi.
Ai bảo cô lại yêu anh?
“Thương anh nhưng lại muốn rời đi?” Ôm cô thật chặt vào lòng, Mạc Lãnh Tiêukhông hiểu logic của cô nhưng lại yêu thương từng câu từng chữ của cô.
“Anh không thương tôi.” Khóe miệng cười khổ, Thanh Thần thở dài: “Anh yêu Tử Nhược. . . . . . Em không muốn Tử Nhược hiểu lầm anh. . . . . . Khôngmuốn anh mất đi Tử Nhược. . . . . .”
“Ngu ngốc.” Thấp giọng mắng, trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu hiện lên sự dịu dàng như nước mà cô chưatừng thấy qua: “Mộ Thanh Thần, cô gái ngốc này, anh nói em biết anhkhông thương em sao? Hả?”
Cô gái này luôn thích tự cho là đúng, tự mình khẳng định.
Thật đáng chết.
“Anh yêu Tử. . . . . .” Lời vẫn chưa nói ra liền bị người đàn ông bá đạo đoạt lấy cánh môi.
Kìm nén khát vọng đã lâu, rốt cuộc vào giờ phút này, toàn bộ bộc phát.
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
“Lãnh. . . . . .”
Trong phòng tắm, ánh đèn lờ mờ mơ hồ, giọng nói mềm mại động lòng người mơ hồ mang theo sự nghẹn ngào.
Lưng cô chống trên gạch men sứ ướt nhẹp, sức lực ở eo của Mạc Lãnh Tiêukhông ngừng động đậy, mạnh mẽ đâm chọc vào, đôi môi mỏng ngậm môi củacô, bá đạo ra lệnh: “Ngoan, tiếp tục gọi tên của tôi.”
Cô ngửađầu, hai cánh tay mảnh khảnh vòng quanh vai anh, nước mắt vẫn chưa dừng lại: “Lãnh. . . . . . Đừng. . . . . . Không cần. . . . . .”
Thanh Thần hoàn toàn phục tùng anh, âm thanh mềm mại làm lay động lòng người.
Mạc Lãnh Tiêu một lần lại một lần mãnh liệt ra vào, giọng nói của cô, xúc cảm của cô cũng làm cho anh điên cuồng: “Tôi muốn.”
Cho là anh sẽ buông tha cho cô sao? Đừng mơ tưởng, buổi tối của bọn họ còn rất dài.
Ôm thân thể mềm mại của cô rời khỏi phòng tắm, không để ý trên người haingười đều ướt, Mạc Lãnh Tiêu dịu dàng đặt cô ở trên giường rộng lớn.
Thân thể cao lớn nhưng nhất định không rời khỏi cô, nằm trên người cô tiếp tục mạnh mẽ ra vào.
Đôi tay nhỏ bé nắm cái mền, cả người Thanh Thần không ngừng đong đưa theo anh.
Càng ngày càng va chạm mãnh liệt, không cách nào đè nén sức lực, làm choThanh Thần khổ sở lắc đầu, cô có cảm giác mình giống như sắp chết rồi,tuyệt nhiên không chịu nổi sự đòi hỏi nhiều hơn.
Lời nói không thành câu, Thanh Thần không ngừng hô hấp, không ngừng rơi nước mắt, lại không ngăn cản được người đàn ông thô lỗ.
Bàn tay siết chặt lấy eo thon của cô, anh thích xem bộ dạng không biết làmsao của cô ở dưới thân mình, mà động tác của cô có chút muốn chạy trốnnhưng lại đổi lấy sự đòi hỏi kịch liệt hơn của Mạc Lãnh Tiêu: “Hư, cô bé cùng tôi, em có thể làm được.”
Biết rõ cô không thể chịu đựng sự vui sướng nhiều hơn nữa, thế nhưng anh lại không bỏ qua cho cô, lồngngực dán chặt vào lưng cô, bàn tay yêu thương chạm vào da thịt nhẵn nhụi của cô, không có một chút kiềm chế mà ra vào.
Đòi hỏi quá nhiềulàm cho Thanh Thần không thể chống đỡ được, hàm răng khẽ cắn tóc đen,cuối cùng không chịu được sự cuồng dã mà hôn mê bất tỉnh.
Ngẩngđầu, tiếng gầm nhẹ từ đôi môi mỏng của Mạc Lãnh Tiêu bật ra, vòng quanhhình người đã sớm không còn tri giác thật chặt, cuối cùng ban đêm tạiđây, anh đã tìm được sự thỏa mãn.
Nụ hôn êm ái đặt lên trán củaThanh Thần, đôi mắt đen không chớp chăm chú nhìn dung nhan điềm tĩnh của cô: “Cô bé, em là của tôi. Cả đời em chỉ được phép yêu tôi.”
——— ———————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ——————
Không biết mình ngủ bao lâu, cuối cùng trên giường lớn, lông mày thanh tú của Mộ Thanh Thần giật giật.
Ách. . . . . . Đầu của cô. . . . . .
Thanh Thần khổ sở than nhẹ, giơ tay che cái trán, cảm thấy đầu như có thiên quân vạn mã đang chạy băng băng, đau không chịu nổi.
Cô, là như thế nào?
Đầu đau như vậy. . . . . . Ách, nghĩ tới ngày hôm qua, là sinh nhật LinhLinh, trong bữa tiệc sinh nhật của cô ấy, cô uống rượu, hơn nữa còn say.
Cô uống quá nhiều sao?
Cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu.
Thanh Thần nhăn mặt, thân thể chuyển động: “Ừ. . . . . .”
Tại sao say rượu không chỉ nhức đầu mà ngay cả thân thể cũng bị đau, hơnnữa, rất đau giống như bị xe tải lớn đè nát chướng ngại vật.
Hơn nữa, cảm giác như thế, hình như có chút quen thuộc.
Chân mày nhíu chặt hơn, Thanh Thần nhắm hai mắt, tay vô thức sờ loạn trên đầu giường.
“Đã tỉnh rồi à?” Âm thanh khàn khàn khêu gợi vang lên bên tai cô.
“Ừ. . . . . .” Vốn là giọng thanh thúy nhưng cũng có chút khàn khàn.
Ách. . . . . . Đợi chút, mới vừa rồi, là ai đang nói chuyện với cô?
Thanh Thần sững sờ, đang nhắm mắt lập tức mở ra, ánh mắt lờ mờ chống lạigương mặt quen thuộc, mà chủ nhân của gương mặt tuấn tú đang cười nhưkhông nhìn cô.
Mắt cô mở to, mới vừa rồi tầm mắt còn mông lung, nhất thời rõ ràng.
Gương mặt đó, là thật. . . . . .
“Choáng rồi?”Bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu nắm lấy gương mặt, nằm nghiêng, hiếm khi thấy tâm tình của anh tốt như vậy chào hỏi cô.
Thanh Thần nháy mắt, trong lòng có dự cảm không tốt, cô từ từ rũ mắt xuống, nhìn Mạc Lãnh Tiêu ** lồng ngực, sau đó nhìn cô.
Trên da thịt trắng như tuyết, tất cả đều là từng điểm từng điểm hồng hồng,mà sự đau đớn giữa hai đùi càng làm cho lòng cô run rẩy. . . . . .
“
“A. . . . . .” Không phải cô đang nằm mơ sao?
Người trước mắt, thật sự là anh, là Mạc Lãnh Tiêu mà cô luôn mong nhớ sao?
Anh và cô, anh và co đã. . . . . . Nhưng thế nào cô lại không nhớ được, anh cùng cô cái gì kia lúc nào . . . . . .
Ông trời! Đầu của cô thật là đau!
Thanh Thần ôm đầu than nhẹ, vốn không để ý rõ mọi chuyện trước mắt.
“Kêu đủ chưa?”
Không nghĩ tới, mãi mới chờ được đến lúc cô bé này tỉnh dậy, lại gặp vẻ mặt như gặp quỷ của cô, cô, rốt cuộc là ý gì?
Két?
Giọng nói trầm thấp lại không vui làm cho Thanh Thần khôi phục tinh thần, mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trước mắt tấm làm cô đaulòng.
Vì sao lúc này, cô cảm thấy trường hợp như vậy, giống như đã từng xảy ra?
Nhìn Mạc Lãnh Tiêu, gương mặt tuấn tú của anh cùng khuôn mặt của người đànông xa lạ trong đêm tối hợp lại, hô hấp của Thanh Thần cứng lại, cảngười đều ngây ngốc.
“Đang suy nghĩ gì?” Bàn tay yêu thương chạmvào gò má trắng nõn của cô, anh thích làm điều này vì anh thích đụng vào đôi gò má nhàn nhạt phấn hồng.
“Em. . . . . .” Mím môi, Thanh Thần có cảm giác là cô sắp không nói chuyện được.
Không phải ảo tưởng quá một vạn lần được gặp lại anh lần nữa sao? Nhưng thếnào cô cũng không nghĩ đến, bọn họ lại lần nữa bắt đầu với bộ dáng này.
“Em đang nghĩ đến người đàn ông khác.”
Con ngươi trong suốt nghi ngờ , đến bây giờ cũng không thoát khỏi ánh mắtcủa anh, Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn cô, đem vẻ mặt hoang mang sợ hãicủa cô thu vào trong đó.
“Không, không phải. . . . . .” Nóng lòng muốn giải thích, Thanh Thần lại gặp khó khăn, chỉ có thể nhìn chỗ khác, vì cô không biết mình phải giải thích cho anh như thế nào.
Chẳng lẽ nói cho anh biết, mình cảm thấy anh và người đàn ông chiếm lấy cơ thể cô rất giống nhau sao?
Mặc dù anh chưa hề hỏi cô chuyện trước kia, nhưng cô biết, anh không để ýthân thể cô thanh bạch hay không, chỉ vì anh không quan tâm cô.
Có phải cô cũng không cần thiết giải thích với anh cái gì đúng không?
“Vậy là cái gì?” Suy tư nhìn chằm chằm vào mặt cô, Mạc Lãnh Tiêu lấy taynâng cằm của cô lên làm cho cô nhìn vào mắt anh: “Tôi và người đàn ôngtrước kia, kỹ thuật nào tốt hơn? Hả?”
“Anh. . . . . .” Khuôn mặtnhỏ nhắn, vì bị anh hỏi, bỗng chốc tái nhợt, đôi môi hồng mơ hồ run rẩy, Thanh Thần cảm thấy tim của mình đã bị người ta lấy đi.
Thế nhưng anh lại hỏi cô vấn đề như vậy. . . . . .
Chẳng lẽ trong mắt hắn, cô chính là như vậy, người con gái ai cũng có thể lấy làm chồng sao?
Nở nụ cười khổ sở ở khóe miệng, cô nhớ nhung, anh không hiểu, nếu không phải vì cô mà đến, vì sao anh còn phải. . . . . .
“Em biết rõ, em không trong sạch như Tử Nhược.” Tự cười giễu, Thanh Thầnngăn nước mắt của mình, lại không ngăn được tim mình vỡ nát: “Nhưng emkhông biết anh quan tâm chuyện của em cùng người đàn ông khác.”
“. . . . . .” Nói móc chế giễu làm cho hô hấp của Mạc Lãnh Tiêu trầm xuống, thân thể cũng cứng ngắc mấy phần.
Cánh tay dài ôm lấy thân thể run lẩy bẩy của cô vào trong ngực, cằm chống ởđỉnh đầu của cô, anh nhắm mắt, hạ thấp giọng nói: “Cô bé nói cho tôibiết, thân thể còn đau phải không?”
Tối hôm qua, anh hơi không khống chế được, tựa như nổi điên quấn cô cả đêm.
Cô mệt muốn chết rồi.
Bất chợt dịu dàng làm cho Thanh Thần kinh ngạc, nhưng chỉ qua một giây, đau thương lại lần nữa đánh tới.
Đôi tay nhỏ bé có chút kháng cự chống trên lồng ngực của anh, vốn là khốngchế được nước mắt rất tốt nhưng ngay lúc đó lại tràn mi. . . . . .
“Xin anh đừng như vậy. . . . . .” Nước mắt rơi rất nhanh, thân thể run rẩykịch liệt: “Lãnh, em xin anh. . . . . . Xin anh đừng…dịu dàng với em như thế. . . . . .”
Cô có thể chịu đựng được sự lãnh khốc của anh,có thể chịu đựng được sự châm chọc của anh, có thể chịu đựng được sựthương hại của anh, nhưng có không cách nào kháng cự lại sự dịu dàng của anh.
Cô rất sợ, mỗi một lần dịu dàng, sau này nỗi đau cũng cực kỳ lớn, nỗi đau cũng sẽ làm cho cô đau đến không muốn sống.
Cô không...không nên như vậy.
Lòng của Mạc Lãnh Tiêu hơi đau, con người đen trong suốt đong đầy thương yêu.
Thanh Thần không dám nhìn, chỉ nhắm hai mắt, sợ hãi đẩy anh: “Lãnh, xin anh đừng như vậy, đừng đụng vào em. . . . . .”
Thân thể nhanh chóng lui về phía sau, Thanh Thần chỉ muốn cách xa, khó chịu không dám nhìn người đàn ông kia. . . . . .