Kình Hân ngồi lại, cầm điện thoại đã được sửa của mình để liên lạc với Ngọc Uyên Thư.
“Chị đang ở đâu? Chị vẫn ổn chứ?”
Chẳng có ai trả lời, hẳn là vậy.
Cô lo lắng thức trắng đêm, nắm chặt trong tay tấm hình mà mình tìm được trong thư phòng của Ninh Thương Thần, suy nghĩ về tất cả mọi thứ đã sớm được bác bỏ trước đây.
Đến khi trời sáng, thứ cô nhận được là một dòng tin nhắn đã không còn đáng tin.
“Chị ổn.”
Thế nào mới thật sự là ổn? Kình Hân không hiểu rõ, bởi tất cả những gì cô biết đều chỉ dừng lại ở mức trò chuyện tin nhắn, suốt mấy tuần qua cô vẫn chưa gặp Uyên Thư lần nào. Ba mẹ cấm túc ư? Chị ấy nói vậy còn cô thì không hề tin việc đó.
“Chị vẫn bị cấm túc à? Em tưởng chị hẹn em ra lần trước là chị đã hết cấm túc rồi chứ?”
“À ừ… bọn họ chưa tha cho chị. Em đừng lo rồi chạy đi tìm chị nhé, bọn họ phạt chị nên tống chị ra nước ngoài rồi.”
Kình Hân không tin, lời giải thích thừa thãi của Uyên Thư thật phi lý.
“Ý chị là chị đang ở nước ngoài, và trưa hôm qua chị hẹn em khi đang ở nước ngoài?”
Dòng tin nhắn chợt chững lại, nếu không có vấn đề, sao Uyên Thư lại chỉ xem mà không trả lời?
“Chị ở đâu? Em đến tìm chị.”
“Kình Hân em đừng nghĩ nhiều quá, chị thật sự vẫn ổn. Hôm qua sau khi chị hẹn em ra thì bị phát hiện, ba mẹ chị vì quá tức nên ngay sau đó thu dọn đồ đạc của chị rồi ném sang nước ngoài. Chuyện là vậy, em tin chứ?”
“Chị không đến gặp em được, vậy để em đến tìm chị.” Kình Hân quyết tâm phải gặp mặt Uyên Thư bằng mọi giá.
“Em thật sự muốn gặp chị?”
“Vâng, ít nhất là gặp mặt một lần chứ.”
“Nhưng liệu em có dám tới hay không, chị đang ở thành phố K, có ổn không nếu lỡ như em bị bác Ngọc Thuận phát hiện? Chị đang ở nhà họ Lưu với bác Du Hồng, ba chị nhờ bác ấy canh trừng chị.”
Nhìn thấy dòng tin nhắn nay đến lượt Kình Hân chững lại.
Cô không thể trả lời, tắt máy rồi quăng lên giường. Đây quả là một sự bất lịch sự, nhưng cô sẽ không thể trả lời được. Quả nhiên là thế, cô không dám về nhà.
Ba cô cấm cô tới đây, không cho cô tìm hiểu về cái chết của Kình Linh, chẳng biết ông đang che giấu điều gì nữa… Nhưng chậm chút, hình như cô vừa nhớ ra điều gì đó.
Hàn Nguyên Hạ nói cậu đã nhìn thấy Kình Linh. Vậy liệu rằng chuyện ba cô vẫn luôn che giấu chính là sự thật Kình Linh chưa hề chết hay không? Mọi thứ chỉ là một vở kịch do ông tạo lên để che mắt chăng?
Nghe thật vô lý, nhưng lại chẳng một lời nào có thể bác bỏ được suy nghĩ này.
Cô không chắc bản thân đến đây là để làm gì nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả, giống như cô vừa bị bệnh đã khỏi, bệnh đến tám năm mới khỏi. Nếu bây giờ cô tìm thấy Kình Linh, vậy thì cô sẽ vui đến chết, chắc chắn là vậy.
Biết bản thân mình nghĩ đã quá xa, Kình Hân đang mất ngủ lại càng thêm thổn thức.
Thật vui vì những viễn cảnh xinh đẹp đang hiện ra trước mắt. Hẳn ngày bọn họ gặp lại sẽ không xa?
…
Gần một tuần sau đó, Kình Hân cả ngày vui vẻ chẳng làm gì, cô không cần phải đi học nữa, vì không ai có thể ép cô làm điều mình không muốn. Và đương nhiên cũng là do cô quá cứng đầu khó bảo, nên cô chỉ có một nhiệm vụ là ngồi im một chỗ, thi thoảng ghé thăm mẹ mình để nói dối về sự mất tích của Hàn Nguyên Hạ.
“Cậu ta vẫn đang hôn mê, đến khi cậu ta tỉnh lại thì tôi sẽ báo cho cô biết.”
Ninh Thừa Sênh thông báo cho cô biết chuyện này vào vài ngày trước, cô chắc chắn đây là một phản hồi tốt cho tất cả những gì bản thân đang thắc mắc. Chỉ còn một người duy nhất khiến cô bận tâm bây giờ. Đã gần một tuần kể từ sau đó, cô đã không liên lạc với người đó.
Điện thoại rung mạnh trong túi, Kình Hân nhanh chóng đóng cửa lò vi sóng và những cái bánh sắp thành hình rồi sau đó tìm một nơi an tĩnh bật video call.
“Chào Kình Hân.”
“Uyên Thư, trông chị hình như lại gầy hơn rồi.”
Vì không cách nào trở về nước K, Kình Hân đành sử dụng cách liên lạc qua mạng lưới để gặp mặt Uyên Thư.
“Thấy sao? Chị vẫn ổn đấy chứ? Ít nhất bác Du Hồng không làm chị trầy xước miếng nào phải không?”
Ngọc Uyên Thư lia camera về phía bác gái Du Hồng, bác ấy mỉm cười và chào cô đầy vẻ trìu mến, nếu bác ấy không kể chuyện đã thấy cô qua màn hình điện thoại cho ba cô biết thì thật sự tuyệt vời. Kình Hân cười gượng, sau đó Uyên Thư cũng tránh bác Du Hồng, tìm một nơi thích hợp để trò chuyện với cô.
Chị ấy qua màn hình vẫn hoàn toàn ổn, xem ra là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Kình Hân em có đó không?” Uyên Thư gọi cô khi thấy cô ngồi im không nói gì.
Camera Uyên Thư hơi rung chuyển, Kình Hân chỉ lắc đầu rồi ngồi xuống bàn, đặt điện thoại dựa vào cái đèn ngủ để nó đứng vững, cô mới bắt đầu hỏi:
“Chị.”
“Huh?”
“Chị có quen biết Ninh Thương Thần không?”
“Đương nhiên rồi. Anh ấy là bạn của chị.”
“Bạn? Là bạn xã giao, hay là…”
“Anh ấy từng là đối tượng kết hôn được ba chị chọn lựa. Em biết mà, ông ấy bắt đầu tìm con rể của ông ấy từ khi chị trò mười tám tuổi.” Uyên Thư nhìn vẻ mặt đặc sắc của Kình Hân, chợt nhận ra thứ gì đó, “Ồ, sao em lại có vẻ gấp gáp như thế? Nghe nói em cũng đang quen anh ta hửm?”
Kình Hân ngượng ngùng, má hồng lún phún, ánh mắt đảo đi tìm chủ đề khác.
“Em chẳng biết chị đang nói gì cả.”
“Thôi nào Kình Hân, chị thậm chí còn biết yêu từ năm mười tuổi cơ đấy, vẻ mặt đó của em sao có thể qua mặt được chị chứ.” Uyên Thư cười duyên, “Em đó, suy nghĩ đều viết hết lên mặt rồi.”
Kình Hân thẹn quá lại hóa giận dỗi:
“Uyên Thư à!”
“Thôi không trêu em nữa. Em có muốn biết thêm về Ninh Thương Thần không? Nếu em muốn biết thì chị sẵn sàng nói đấy.”
“Thôi không cần đâu. Nhìn khuôn mặt hớn hở ấy của chị thì hẳn mấy lời chị định nói dành cho hắn cũng chỉ toàn lời khen thôi. Em mới không thèm nghe đâu.”
“Chị chỉ mong muốn nói sự thật thôi, anh ấy tốt thật mà.”
“Thế là chị thích anh ta à?”
“Ô nào, chị yêu người khác rồi. Còn Ninh Thương Thần phải để em chứ.”
“Hừ, em mà yêu Ninh Thương Thần á, làm gì có chuyện đó!”
Bỗng nhiên cánh cửa cô đã đóng mở ra, người bước ra, chợt đặt đâu hỏi khiến cô phải quay đầu ngỡ ngàng:
“Hình như tôi nghe thấy ai đó nói yêu tôi thì phải?”
Màn hình điện thoại tắt ngay lập tức, Uyên Thư đơn phương kết thúc cuộc thoại.
Kình Hân không nghĩ được nhiều, cất ngay điện thoại vào trong túi rồi bập bẹ chối cãi: