Trác Nghi cầm túi xách lên chuẩn bước ra ngoài. Vừa đi đến dãy hành lang đã bị ai đó nắm lấy cổ tay.
Trác Nghi xoay người lại nhíu mày, rút mạnh tay lại.
"Anh muốn giở trò gì đây?"
Không ai khác đó là Lục Lâm.
Anh ta nhìn bàn tay trống rỗng của mình liền cười lạnh.
"Với tôi thì em lạnh nhạt còn với tên ngốc Tiểu Xuyên thì em lại đối xử khác. Chẳng lẽ, em không thấy quá đáng sao?"
Trác Nghi cứ như nghe một câu chuyện cười.
"Chúng tôi đã lãnh chứng có thân mật cũng rất bình thường. Còn anh là gì?"
"Em rõ ràng là có ý đồ với nó. Nếu không đêm đó..."
Nói đến đây, anh ta liền khựng lại. Chẳng lẽ nói đêm đó là mình cố ý gài bẫy để được lên giường với cô sao.
Trác Nghi nhìn vẻ mặt của anh ta cũng đoán được phần nào. Rất may mắn là cô không kết hôn với một tên cặn bã như vậy.
"Sao không nói tiếp?"
"Anh rất thích em mà. Anh... Lục Xuyên nó không hợp với em."
Trác Nghi càng nghe càng thấy nhàm chán. Cười khuẩy cố ý châm chọc anh ta.
"Giường cũng lăn rồi hợp hay không cũng có liên quan gì đến anh. Nói đến đây tôi nên cám ơn anh mới phải."
"Ý em là gì?" Anh ta nheo mắt.
"Tuy Lục Xuyên ngốc thì có. Nhưng lúc lên giường thì không tệ."
Vừa dứt lời cô đạp giày cao gót rời đi.
Chỉ là chọc tức anh ta thôi, đêm đó cô cũng chẳng nhớ gì rõ ràng. Lúc dậy chỉ cảm giác mệt mỏi đến chẳng còn sức lực. Vậy mà còn phải đối phó với đám phóng viên.
"Mẹ kiếp!"
Lục Lâm tức muốn hộc máu đấm mạnh vào tường nhìn cô ung dung rời khỏi.
Trác Nghi lên xe.
"Trác tổng! Chúng ta đến công ty hay về nhà?"
"Đến Lục gia."
Nghe được câu trả lời, anh ta gật đầu. Khởi động xe.
[...]
Vừa đến gần khu nhà họ Lục, cô đã nhìn dáng người quen thuộc ngồi cạnh cổng lớn và cả vali quần áo.
"..." Trác Nghi.
"..." Tài xế không nhịn được phụt cười ra tiếng.
Xe dừng lại.
Lục Xuyên ngẩng mặt lên, ánh mắt vui vẻ hẳn. Thân hình cao lớn nhưng dáng vẻ trẻ con này thật sự làm cô bất lực.
Ba mẹ Lục nhìn thấy Trác Nghi như thở phào.
Trác Nghi vẫn điềm tĩnh chào hỏi.
"Ba mẹ!"
"Ừm! Tiểu Xuyên nó cứ..."
Trác Nghi gật đầu.
"Ba mẹ vất vả rồi."
Lục Xuyên chạy đến nắm lấy tay cô.
"Em vui lắm."
"Sao lại vui?"
"Vì chị đã quay lại."
Một câu nói đơn giản nhưng nó lại làm cô thấy nhói nhói. Có lẽ, Lục Xuyên luôn chịu thiệt thòi dù là kí ức đã không còn nhưng một phần nào đó anh vẫn bất lực khi bị mọi người quên lãng. Cô nhất định sẽ tìm lại kí ức cho anh đến lúc đó hợp đồng cũng sẽ kết thúc. Mọi chuyện sẽ trở về với quỹ đạo của nó.
Trác khi khẽ cười rồi nhìn sang hai ba mẹ Lục.
"Cũng không còn sớm nữa. Con với Tiểu Xuyên phải về rồi. Hôm khác, con sẽ sang thăm ba mẹ sau."
"Ừm! Hai đứa về đi. Tiểu Xuyên nhờ con."
"Vâng!"
Tài xế mang vali lên xe.
Lục Xuyên vui vẻ ngồi vào trong xe cũng không ngoảnh đầu lại. Cứ như sợ một giây nào đó Trác Nghi đổi ý vậy.
"..." Ba mẹ Lục một lần nữa nhìn nhau.
Xe bắt đầu lăn bánh.
Nơi đến là khu nhà cao cấp W. Đây được xem là nhà tân hôn của hai người.
Hai người vào trong thang máy để lên tầng trên.
"Nghi! Nhà của mình đây sao?" Lục Xuyên chỉ tay về cánh cửa phía trước.
Trác Nghi gật gật đầu.
Trác Nghi nhập mã, cánh cửa mở ra.
Lục Xuyên chạy vào trong thích thú khám phá ngôi nhà mới.
Trác Nghi đặt túi xách lên bàn.
"Em ở đây chị đi tắm."
"Vâng!"
Dường như Trác Nghi chưa từng phòng bị Lục Xuyên. Trong suy nghĩ của cô, Lục Xuyên chẳng khác nào là đứa trẻ to xác cả.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Lục Xuyên ngồi xuống ghế, nhìn về phía phòng tắm. Ánh mắt anh nhìn về phía chiếc túi xách của cô.
[...]
Trác Nghi tắm rửa thay quần áo xong quả thật thoải mái hơn rất nhiều. Ngày hôm nay trôi qua cũng quá dài rồi.
Cầm khăn lau tóc bước ra ngoài. Cô nhìn Lục Xuyên đang chăm chú vào điện thoại mày khẽ nhíu lại chầm chậm bước qua.
"..." Trác Nghi đen mặt khi nhìn thấy Lục Xuyên chơi game. Đúng là trẻ con mà.
Lục Xuyên ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người nhìn nhau.
"Chị chơi không?"
"Khụ!" Trác Nghi ho khẽ để bớt xấu hổ dời đi ánh mắt. Cái gương mặt này mình phải đề phòng mới được.
Cô ngồi xuống ghế.
"Chúng ta nói chuyện được không?"
Lục Xuyên liền tắt điện thoại đứng ngay ngắn bày ra tư thế như trong quân đội.
Trác Nghi không nhịn được bật cười.
"Không nghiêm trọng như vậy. Em ngồi xuống chúng nói chuyện."
Lục Xuyên gật gật đầu như đã hiểu, liền ngồi xuống.
Trác Nghi thu lại nụ cười nghiêm túc nhìn anh.
"Tiểu Xuyên! Chúng ta đã sống cùng một mái nhà nhưng chị có một số nguyên tắc muốn nói với em."
"Có khó làm không?" Anh chớp chớp mắt hỏi.
"Không khó." Trác Nghi với lấy chiếc túi xách bên cạnh lấy văn kiện trong túi ra. Đẩy về phía anh.
Lục Xuyên khó hiểu mở ra xem lại nhìn cô.
Trác Nghi nhắc lại.
"Điều một. Giường ai nấy ngủ, không được xen vào cuộc sống của đối phương."
"Hôm đó chị cũng ôm em ngủ mà."
Trác Nghi liền đỏ mặt, hắn giọng.
"Hôm đó là sự cố. Em không được nhắc đến nữa biết không."
Lục Xuyên làm động tác khoá kéo miệng. Nhưng suy nghĩ một chút lại nói.
"Chị ngủ trên giường, em ngủ dưới giường có được không?"
"Phòng rất nhiều. Em ngủ dưới giường làm gì cảm lạnh thì sao."
"Nhưng em muốn nhìn thấy chị. Lúc không thấy chị em... Nơi này vô cùng khó chịu." Tay anh đặt lên ngực trái.
"..." Trác Nghi một lần nữa ngẩn người nhìn anh.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
Trác Nghi quay mặt đi, đứng dậy.
"Hôm khác chúng ta nói tiếp."
Nhìn cô bước vào phòng, đóng sầm cửa lại mà anh không nhịn được cười. Trác Nghi của anh vẫn vậy, mãi không thay đổi.