Ba mẹ Trác đã trở về nhà. Giờ chỉ có hai người. Nhìn Lục Xuyên nằm trên giường trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ. Ba mẹ nói cũng không sai để Lục Xuyên ở một mình cũng không được. Mà giờ gửi về Lục gia thì càng không ổn thoả.
"Tiểu Xuyên! Em ngủ rồi à?"
Giọng anh thì thào vang lên trong chăn.
"Không ngủ."
Trác Nghi đi đến bên mép giường, kéo chăn ra.
"Không ngủ sao lại che kín người như vậy?"
"Tại..." Anh lại xoay lưng đưa về phía cô không nói tiếp.
"Sao không nói?"
"Em sẽ không đồng ý."
Trác Nghi dở khóc dở cười. Cô biết là chuyện gì rồi. Nhưng nhân cơ hội này dạy dỗ lại tên nhóc này cách xưng hô một chút. Đúng là ba mẹ dạy hư nhóc ngoan ngoãn này rồi.
"Ngồi dậy đi."
Lục Xuyên ngồi dậy nhìn cô.
"Em hứa với chị một chuyện thì sẽ cho em đi cùng."
"Vợ chồng tất nhiên là ngủ cùng rồi. Cậu trai trẻ đang đùa à."
Trác Nghi gượng gạo kéo tay anh vào trong thang máy.
"Đi thôi."
Cô không muốn quá nhiều người để ý. Ở thành phố B đã quá mệt mỏi rồi. Nếu cứ để Lục Xuyên nháo lên thì sẽ gặp phiền phức.
Nhân viên khách sạn lắc đầu cười.
"Dạo này vợ chồng trẻ tình thú nó lạ lắm."
Quay lại phía Trác Nghi.
Tích! Cửa phòng mở ra.
Theo dự kiến là sẽ ở lại khoảng một tuần vì vậy quần áo mang theo cũng khá nhiều. Mà còn thêm tên nhóc bướng bỉnh này cứ nhất quyết để cùng vali với cô mới chịu.
Lục Xuyên ngã xuống giường.
"Nghi! Chị cũng nằm thử xem."
Trác Nghi nhìn anh hơi khó hiểu.
"Có gì lạ sao?"
"Chị nằm xuống sẽ biết."
Trác Nghi đi đến.
Một lực kéo nơi cổ tay khiến cô ngã nhoài người xuống.
Cả người cô nằm đè trên Lục Xuyên, chóp mũi chạm vào mũi anh. Hơi thở như hoà huyện vào nhau vậy.
Lục Xuyên vòng tay qua eo cô .
"Em làm gì vậy?" Trác Nghi hồi phục tinh thần chóng tay lên ngực anh. Xém một tí nữa cô đã...
"Nghi! Chị thơm quá." Lục Xuyên không trả lời chỉ nhỏ giọng nói.
"Thơm cái gì mà thơm." Trác Nghi nghiêng người qua rời khỏi anh. Tại sao nó lại loạn như vậy chứ.
Đứng dậy, cô lấy laptop từ trong túi xách ra, cùng bản hợp đồng.
"Chị bận việc rồi. Em tắm rửa nghỉ ngơi một chút."
Lục Xuyên cười khẽ, cơ thể cũng theo đó mà rung lên.
"Em cười gì?" Trác Nghi thấy lạ có gì mà tức cười như vậy.
"Nghi! Chị cầm ngược rồi."
"..." Trác Nghi máy móc nhìn xuống. Mẹ nó! Người xưa quả là không sai mà. Gần sắc là độc dược. Mà tên nhóc này lại là yêu nghiệt đội lớp người.
[...]
Thành phố B, nhà họ Lục.
Lục Lâm càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. Rõ ràng tài sản của Trác gia sau này phải thuộc về mình giờ tất cả đều là của Lục Xuyên ngốc nghếch đó.
Tay anh ta đang lập sách do dùng lực quá mạnh mà nhào đi.
Mẹ Lục từ trên tầng bước xuống.
"Quyển sách đó có tội với con sao?"
"Mẹ!"
"Con không đến công ty với ba sao?"
"Con muốn đến thành phố C một chuyến."
"Thành phố C. Chúng ta không có dự án nào ở đó cả."
"Việc riêng của con thôi."
"Con có nói với ba chưa? Có quan trọng không?" Bà cũng không hỏi nhiều. Dù sao cũng đã lớn cả rồi. Còn về phần Lục Xuyên giờ đã có Trác Nghi thì bà cũng yên tâm. Dường như ông bà thông gia bên đó khá thương Lục Xuyên.
***
Hai ngày tiếp theo, Trác Nghi đều đi gặp đối tác bên Cao Thị. Chủ tịch Cao bên đó là người có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Lần hợp tác này vơi dự án khá lớn nên tốn không ít thời gian. Tuy nhiên, trước đây hai bên cũng có lần gặp mặt nên không mấy khó khăn.
Buổi kí kết hợp đồng hai bên cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ.
"Cám ơn Cao tổng chiếu cố."
"Haha... Tôi rất thích làm ăn vơi người dứt khoát như Trác tổng đây."
Như nhớ ra một chuyện Cao Đăng hỏi.
"Trác tổng dường như đến đây với ông xã thì phải."
Trác Nghi vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn gật đầu.
"Vậy thì tốt quá. Tôi có mở một bữa tiệc chúc mừng sự hợp tác thành công của chúng ta. Hy vọng hai vợ chồng Trác tổng sẽ đến dự."
"Nhất định sẽ đến."
Chào hỏi một lúc hai bên cũng tạm biệt.
Thấy ông vừa rời khỏi, ánh mắt hình viên đạn hướng về phía cô trợ lý.
"A... Nếu đã xong việc em bắt xe về thành phố B trước." Không đợi Trác Nghi trả lời, cô ta liền chạy khỏi.
"Nhiều chuyện." Trác Nghi nhíu mày. Vậy là phải ở lại vài hôm nữa. Nhưng quả thật Lục Xuyên rất ngoan mấy hôm nay chẳng nháo khiến cô vô cùng an tâm để làm việc.