Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 316: Quyễn 7



"Tôi đang ở dưới chung cư nhà em, xuống đây đi!" Giọng nói trầm thấp giống như một cây tiễn bằng băng, xuyên thủng qua màng nhĩ của Uất Noãn Tâm, thấp thởm lo sợ, tim như muốn rớt ra ngoài. Nhón chân bước nhẹ nhàng ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy chiếc Maybach màu xám bạc của anh đang dừng ở trước cửa khu chung cư, làm cho cô nghĩ đến câu 'quân địch vây quanh bốn phía'.

Cô chắc như đinh đóng cột. "Tôi không muốn!"

"Vì Ngũ Liên đang ở trên đó sao?"

"............"

"Em không xuống, vậy tôi đành phải tự mình lên đó chào hỏi vậy!"

Anh làm bộ muốn cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm cuốn quýt, không còn cách nào khác, đành phải gọi anh lại. "Anh đừng lên đây, tôi xuống ngay!"

Chỉ khoác một chiếc áo len, rồi đi ra khỏi phòng, chắc chắn Ngũ Liên đã ngủ say rồi, mới nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Chạy một mạch xuống đó, dùng sức mở cửa xe, quát to vào trong xe. "Nam Cung Nghiêu, rốt cuộc anh muốn gì đây hả?"

Anh thoải mái ngồi dựa vào ghế xa, quay đầu thản nhiên liếc cô một cái, khóe miệng còn vui vẻ mà hơi nhếch lên. "Lên xe!"

"Muốn gì thì nói nhanh đi, giải quyết cho lẹ, tôi còn phải trở lên trên!"

"Nếu em không sợ lạnh, vậy thì chúng ta cứ dây dưa như vậy đi, tôi cũng không ngại dây dưa với em suốt đêm đâu."

Tại sao anh ta cứ luôn ép buộc cô vậy?

Uất Noãn Tâm căm hận đến nỗi lửa trong mắt cháy hừng hực. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, anh đều phải thắng thì mới được sao? Anh luôn thích ép người khác vào còn đường cùng mới hả hê sao?

Nhưng có không muốn, cô cũng đành phải lên xe. Cô mệt mỏi, đến nỗi nói nhiều hơn một chữ cũng không có sức, giọng nói tràn ngập sự mệt mỏi. "Anh muốn gì đây?"

"Em còn nhớ tôi đã nói, tôi cho em vài ngày để suy nghĩ, em có thật lòng muốn kết hôn với Ngũ Liên không, em đã suy nghĩ kỹ chưa hả?"

"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn kết hôn với anh ấy!" Câu trả lời của Uất Noãn Tâm, so với trước kia còn kiên quyết hơn bất kỳ lúc nào, "nếu như anh có thời gian, hoan nghênh anh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi."

Sự quyết định của cô, gần như ngoài dự định của Nam Cung Nghiêu. Xem ra, anh đã quá xem nhẹ cô rồi, cô đã không còn là một Uất Noãn Tâm nhát gan yếu đuối của năm đó rồi.

"Em chắc chắn không màn sống chết của cậu ta, vẫn cố chấp như vậy sao?"

"Đúng!"

Anh cười mỉa, "tôi tưởng em yêu cậu ta nhiều lắm, thì ra em vẫn yêu chính mình nhiều hơn."

"Anh chẳng biết cái gì gọi là yêu cả! Tình yêu của tôi dành cho anh ấy, chính là luôn thủy chung ở bên anh ấy, cho dù anh ấy trở thành như thế nào, tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy. Tôi tin, cuộc sống có cực khổ hơn nữa, chỉ cần hai chúng tôi nắm chặt tay nhau, cũng có thể vượt qua, đây cũng chính là quyết định của Ngũ Liên."

"Nếu như anh đến tìm tôi, chỉ vì câu trả lời này, vậy thì tôi đã trả lời anh rồi. Xin anh đừng quấy nhiễu tôi nữa!"

Cô định xuống xe, Nam Cung Nghiêu bất thình lình giống như một con báo săn hung mãn nhào đến, giữ chặt ai tay của cô ở trên cửa xe. Nhắm thẳng ngay môi của cô, bá đạo hôn lên, đầu lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc, điên cuồng chiếm đoạt hết mọi thứ của cô.

"Ưm.......... buông ra..........." Uất Noãn Tâm liều mình chống cự lại, mạch máu trên người gần như nổ tung, gân xanh lộ ra.

Nhưng Nam Cung Nghiêu giống như một con dã thú mất hết lý trí, cô vừa thoát ra, lại bị anh tàn nhẫn đè lên cửa xe. Va chạm mạnh, không khí trong lồng ngực của cô gần như bị đẩy hết ra ngoài. Hành động của anh thô bạo như vậy, nụ hôn điên cuồng như vậy, tàn nhẫn giống như muốn lột da lóc thịt, phanh thành tám mảnh.

Một tay giữ chặt cô, tay còn lại thô bạo xé rách quần áo của cô.

"Nam Cung Nghiêu............... anh đừng như vậy.............. đừng mà........"

Không lẽ anh muốn ở trên xe cưỡng bức cô sao?

Nam Cung Nghiêu quả thực đã đánh mất hết lý trí rồi, ngay tại giây phút cô nói cô khăng khăng muốn kết hôn với Ngũ Liên, thì đã phát điên rồi.

Cho dù cô là con gái của kẻ thù, nhưng anh cũng đã từng yêu cô sâu đậm, cô làm sao có thể sau khi có được trái tim của anh, thì lại một tay bóp nát nó chứ, không màn đến sự đau khổ của anh, cố chấp gả cho một người đàn ông khác.

Một người phụ nữ tàn nhẫn giống như cô, anh không nên mềm lòng vì cô.

Anh phải hủy hoại cô, hủy hoại cô.........

Để cho cô rơi vào địa ngục cùng với anh.

Nam Cung Nghiêu giống như một con dã thú phát điên, hai con mắt đỏ ửng, đột nhiên bị một người từ phía sau xách lên đẩy ra ngoài, nhếch nhác ngã xuống đất.

Ngũ Liên? Uất Noãn Tâm hoảng sợ mở to hai mắt, vội vàng giữ chặt quần áo, cả người run rẩy.

Nhìn thấy quần áo của cô bừa bộn, Ngũ Liên cố nén tức giận, bế cô ra ngoài. "Em không sao chứ?" Nhịn đến nỗi giọng nói cũng run lên.

Cô lắc đầu, nhưng mà vẫn cảm thấy uất ức đến muốn khóc.

"Cầm thú!" Ngũ Liên một cú rồi lại một cú đá, tàn nhẫn đá lên người Nam Cung Nghiêu, anh nằm ở trên đất hộc ra máu.

"Tôi đã cảnh cáo anh đừng có quấy nhiễu cô ấy, nếu không tôi sẽ giết anh!" Anh mỗi một cú đá càng ngày càng tàn nhẫn, còn Nam Cung Nghiêu không hề đánh trả, để mặc cho anh đá.

Ánh mắt như muốn lấy mạng người khác, Uất Noãn Tâm kéo Ngũ Liên lại, "đừng đánh nữa mà! Anh sẽ đánh chết anh ấy đó!"

"Anh chính là muốn đánh chết anh ta!"

"Ngũ Liên, dừng tay lại đi! Em bảo anh đừng đánh nữa mà!" Nước mắt rơi đầy mặt Uất Noãn Tâm, cầu xin. "Đừng đánh nữa............ xin anh đó........... chúng ta về nhà đi? Được không?"

Ngũ Liên mặc dù đang tức giận và căm hận, nhưng vẫn còn chút lý trí, không nỡ nhìn thấy cô khóc. Không nói lời nào cởi áo khoác ra, khoác lên người Uất Noãn Tâm, kéo cô vào trong lòng, đi thẳng về nhà.

Nam Cung Nghiêu chống mạnh người dậy, oán hận nhìn bóng lưng của anh cười mỉa, gào to. "Mày cho rằng hai người có thể ở bên nhau sao? Đừng có mơ! Uất Noãn Tâm là của tao!"

Tiếng kêu gào vang vọng khắp khu chung cư, cũng chạm đến đáy lòng của Ngũ Liên. Anh nhíu chặt lông mày lại, càng ra sức ôm chặt Uất Noãn Tâm. Anh không thể mất đi cô, cho dù có chết, cũng nhất quyết không để mất cô!

Về đến nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường, "anh rót ly nước cho em."

"Anh đừng đi..........." Uất Noãn Tâm vội giữ anh lại, "anh nghe em giải thích đi."

"Nếu như là những lời nói dối, nếu như............. em vẫn không muốn thẳng thắn với anh, vậy thì em đừng nói gì cả, anh không muốn nghe............"

"Em sẽ kể hết mọi chuyện cho anh nghe, xin anh đừng đi!"

Cô hít thật sâu, mọi chuyện cô đã đau khổ che dấu ở trong lòng mình, bao gồm ở những thù oán ở đời trước, không hề giữ lại gì mà thẳng thắn kể hết cho Ngũ Liên nghe. Vẻ mặt của anh càng ngày càng khó coi, bàn tay càng nắm chặt lại...........
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.