Lệ Ái cùng Mạnh Thiếu Khiêm ở cạnh nhau cũng gần một tháng rồi. Anh chiều chuộng cô nhiều hơn, vẻ băng lãnh khi ở cạnh cô cũng bay mất. Lệ Ái nhận ra mình ngày càng quấn anh hơn,…từ khi nào trái tim cô bắt đầu thổn thức chỉ chứa đựng bóng hình duy nhất của người đàn ông kia….
Sáng hôm nay Mạnh Thiếu Khiêm đưa Lệ Ái đến trường rồi lái xe sang Hàn gia thăm Mạnh quản gia. Ông đã lớn tuổi, cũng có bệnh trong người nên giờ quan tâm được bao nhiêu thì cứ quan tâm, hơn nữa Mạnh Thiếu Khiêm lại rất quý những người ở đây nên dành chút thời gian ra để tâm đến người cưu mang mình thì có đáng là bao.
Vừa đi vào nhà chính đã gặp Hàn Chấn Phong đang uy nghiệm ngồi trên sofa tay cầm tách cà phê xem tài liệu. Điều đặc biệt là bên cạnh ghế kia có một cô gái ăn mặc vô cùng hở bạo đang nói luyên thuyên không ngừng. Mạnh Thiếu Khiêm cũng chẳng quan tâm, anh đi đến cung kính trước mặt Hàn Chấn Phong sau đó ngồi xuống ghế trống bên cạnh. Cô gái thấy Mạnh Thiếu Khiêm chẳng đoái hoài gì mình liền điên tiết trong người nhưng phải kiềm chế. Giả vờ nở nụ cười sượng, cô ta nói:
“Mạnh thiếu mới đến à? Anh có chuyện muốn gặp anh Phong sao?”
Mạnh Thiếu Khiêm liếc cô ta một cái rồi cất tiếng. Trong lời nói ra có phần khinh bỉ:
“Phùng tiểu thư nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì nên quan tâm ba cô một chút đi. Ông ấy già rồi còn còng lưng ra làm việc gánh vác Phùng gia cùng đứa con gái vô dụng như cô. Gia môn sao mà bất hạnh quá. Chỉ có việc đến tìm lão đại của tôi rồi phải muối mặt đi về thì mới khiến cô dày công tốn sức làm sao? Tuổi của cô biết bao người người ta đã cố gắng gầy dựng tương lai rồi kìa. Mang danh tiểu thư đài cát, học trường quốc tế đắt đỏ, du học nước ngoài mà tiếng Anh một chữ bẻ đôi cũng không biết. Cô còn thua cả nữ sinh bây giờ nữa. Đừng nói đến ngôn ngữ mà về văn hoá cô cũng khiếm khuyết luôn. Quá vô dụng!”
Từng lời Mạnh Thiếu Khiêm nói ra cứ như đánh vào mặt Phùng Mỹ Triều, bàn tay cô ta nắm chặt lại, khuôn mặt tô đầy son phấn lúc trắng lúc xanh trông buồn cười vô cùng. Cục tức nuốt không trôi nên lập tức đứng lên, tay đưa ra chỉ về phía Mạnh Thiếu Khiêm quát:
“Anh là cái thá gì mà nói tôi? Coi chừng về sau anh bị tống cổ ra khỏi đây đó. Tôi là nữ chủ nhân của Hàn gia…”
Khoé môi Mạnh Thiếu Khiêm nhếch lên đầy lạnh nhạt chê cười, anh đã quá quen với sự ảo tưởng của cô gái này rồi. Muốn làm vợ lão đại nhà anh sao? Đâu có dễ, đứa con gái vô dụng như Phùng Mỹ Triều lại càng không…Mà Hàn Chấn Phong lúc này cũng đặt tách cà phê xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm khiến Phùng Mỹ Triều run sợ….
Chất giọng trầm thấp vang lên:
“Cậu ấy là người của Hàn gia chúng tôi, muốn đánh muốn đuổi cũng do tôi quyết định. Cô lấy quyền gì mà lớn tiếng ở đây? Không có ba cô chống lưng cô có chắc sẽ tồn tại đến bây giờ không? Cậu ấy nói đúng rồi còn gì…”
“Anh…anh…”
Phùng Mỹ Triệu cứng họng trước lời nói của Hàn Chấn Phong, cô ta dùng dằng xách túi rời đi. Không gian phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông.
Hàn Chấn Phong nhận lấy tài liệu từ Mạnh Thiếu Khiêm xem qua một lúc rồi gật đầu nói:
“Tốt lắm, cứ làm theo như vậy đi.”
“Được, thưa lão đại!”
Hàn Chấn Phong như nhớ đến chuyện gì đó rồi nói tiếp:
“Mạnh Tường đi rồi nên cậu có phần vất vả hơn. Mà thằng nhóc đó khi không lại đòi đi nghỉ dưỡng vậy?”
Mạnh Thiệu Khiêm cất tài liệu vào sau đó mới đáp:
“Chắc là muốn tu tâm dưỡng tính ấy. Không sao tôi lo được.”
“Ừm, vậy nhờ cậu!”
Rồi cả hai trò chuyện một lúc thì Mạnh Thiếu Khiêm đến chỗ Mạnh quản gia hỏi tình hình sức khoẻ của ông.
Mạnh quản gia đang ngồi ở bàn trà ngoài vườn đọc sách. Hướng ngồi vừa vặn nhìn thấy Mạnh Thiếu Khiêm đi đến.
Người đàn ông cao lớn bước từng bước về phía người cha đáng kính đã cưu mang mình. Khẽ kéo ghế ngồi cạnh ông, Mạnh Thiếu Khiêm cất tiếng:
“Người thấy trong cơ thể thế nào rồi? Sắp tới còn hai đợt tái khám nữa nhớ nói rõ cho bác sĩ đó.”
Mạnh lão gia liếc đứa con trai lớn một cái rồi mắng:
“Oắt con, lớn thế này rồi cứ càm ràm suốt. Thay vì vậy con dẫn con dâu về cho ta đi.”
Mạnh Thiếu Khiêm cười nhạt rót cho Mạnh quản gia một tách trà sau đó nói:
“Người cứ chờ đi, con vẫn chưa có đối tượng đâu. Mà thôi, mong mỏi làm gì con không định cưới vợ.”
Mạnh quản gia trố mắt nhìn anh, thằng con trời đánh mỗi lần nói đến là y như rằng trả lời rất rập khuôn. Trăm lần như một. Hồi nhỏ ngoan ngoãn thiện lành bao nhiêu bây giờ thành hổ báo rồi. Tức chết lão già này mà!
“Ta không cần biết, con và Mạnh Tường hai đứa trong ba năm nữa phải cưới vợ đi. À không một năm thôi, các con đều lớn tuổi rồi để lâu không tốt. Nhớ chuyển lời đến cho thằng nhóc kia đấy.”
“Không ạ!”
Nói một câu xong đứng lên chỉnh lại áo khoác cho Mạnh quản gia rồi cất tiếng:
“Người nghỉ ngơi đi, lần sau con đến đưa đi tái khám. Lớn tuổi rồi đừng suy nghĩ nhiều quá, con và Mạnh Tường tự lo được mà.”
“Chính vì lớn nên mới lo đấy! Lý nào không chịu lấy vợ? Hay hai đứa mày yêu nhau à? Bám nhau mãi không buông. Nói thật cho ba biết, con và nhóc Tường là tím phải không? Để ta còn tính đường khác.”
Mạnh Thiếu Khiêm chỉ mỉm cười không nói nhìn mặt Manh quản gia với vẻ hứng thú. Anh mà cong thật thì đàn ông trên đời này sẽ bị thu phục hết đấy.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông, Mạnh Thiếu Khiêm đi ra cách chỗ Mạnh quản gia một khúc rồi nghe máy:
“Ái Ái làm sao vậy? Chẳng phải đang là giờ học sao?”
Qua vài giây bên kia Lệ Ái mới nhỏ giọng đáp lại:
“Dạ…thật ra là có chuyện cần anh giải quyết…”
Đuôi mày kiếm chau lại, Mạnh Thiếu Khiêm mới nhẹ nhàng hỏi cô vì anh nghe ra cô gái nhỏ đang sợ hãi:
“Ngoan, tôi ở đây! Làm sao vậy?”
“Giám thị bảo em gọi phụ huynh lên dùng trà đàm đạo.”
Lời vừa dứt Mạnh Thiếu Khiêm có chút ngạc nhiên. Thỏ con của anh chẳng phải ngoan ngoãn lắm sao nhưng hôm nay xảy ra chuyện gì lại kinh động đến giám thị như vậy? Nhưng mà hình như trong lời Lệ Ái nói có phần oan ức….
Tiếng dỗ ôn nhu vang qua điện thoại: “Đừng sợ, chờ tôi đến!”
“Dạ”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Mạnh Thiếu Khiêm vội vàng nói với Mạnh quản gia có việc đi gấp nên ra về. Mà ở trường Lệ Ái sau khi gọi cho anh cũng phần nào nhẹ lòng nhưng lại cảm thấy cô làm phiền anh rồi….Không biết anh có đang bận việc gì quan trọng không nữa…!