Nói xong hết câu, cậu ta tỏ thái độ rồi một mạch bỏ vào trong xe rời đi. Vũ Gia Bảo lái xe với tốc độ cao rồi chạy vụt khỏi trung tâm thành phố.
Cậu ta đay nghiến, bóp chặt nắm tay đấm vào vô lăng nhiều phát liên tiếp làm cho bề mặt da in hằn những vết bầm tím loang lổ.
Từ nhỏ đến lớn tất cả những thứ Vũ Gia Bảo mong muốn đều bị Vũ Thần giành lấy kể cả vị trí chủ tịch và Triệu Vy Vân.
Vũ Gia Bảo bất giác quay đầu xe lại, cậu ta bắt đầu di chuyển về hướng đi đến biệt thự riêng của Vũ Thần.
*Kittttt*
Chiếc xe hiệu BMW đỗ trước cửa ra vào của biệt thự. Vũ Gia Bảo bước xuống xe, cậu ta dập mạnh cửa xe như trút bỏ toàn bộ ấm ức đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Vừa đến đến trước cửa Vũ Gia Bảo đã bị quản gia chặn lại.
“Mong thiếu gia ra ngoài, cậu chủ không cho phép thiếu gia đặt chân vào biệt thự.”
Vũ Gia Bảo cười khinh bỉ. Bọn người hầu rẻ rúng không biết Vũ Gia Bảo là ai hay sao mà dám cất lời nhục mạ như vậy.
Cậu ta liếc mắt nhìn quản gia:
“Ông có biết tôi là ai không?”
Quản gia nghiêm giọng đáp:
“Thiếu gia thứ lỗi, tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh của cậu chủ.”
“Khốn đạn! Dám cấm tôi cơ à!”
Nói hết câu, Vũ Gia Bảo ngoan cố đẩy quản gia ra xa một mạch chạy lên phòng của Triệu Vy Vân.
Triệu Vy Vân đang cùng với Hạ An vẽ tranh, cả hai bị tiếng động ồn ào của Vũ Gia Bảo mà xao nhãng.
Bất giác, Triệu Vy Vân lập tức đẩy Hạ An về phía sau mình. Cả hai sợ hãi nhìn Vũ Gia Bảo.
Vũ Gia Bảo cười đau đớn. Nếu không vì Vũ Thần chen vào mối quan hệ của Vũ Gia Bảo và Triệu Vy Vân thì mọi chuyện chẳng đến mức tồi tệ như thế này.
Cậu ta cười như một kẻ điên dại:
“Ha ha ha! Không ngờ mọi chuyện lại như ngày hôm nay.
Triệu Vy Vân giữ chặt tay của Hạ An. Cô sợ một thì tiểu công chúa sợ mười, từng nhịp run rẩy của Hạ An đều làm cho Triệu Vy Vân lo sợ.
Cô chỉ còn cách nhẹ nhàng nói chuyện với Vũ Gia Bảo và đợi người lên hỗ trợ.
“Anh sao vậy? Sao lại đến đây vào lúc này?”
“Ha ha ha! Em tính giả vờ ngốc đến bao giờ đây? Chẳng lẽ em không hề biết gì hết sao?”
Triệu Vy Vân cố gắng bình tĩnh để đối đáp với Vũ Gia Bảo:
“Em không biết anh đang nói gì cả.”
Vũ Gia Bảo tiến đến gần cô, cậu ta đưa mắt nhìn cô ánh mắt long lanh như sắp khóc. Bàn tay của cậu ta siết chặt chiếc cằm nhỏ của cô, móng tay ghim lên da đau đớn.
“Em thật sự không biết người mà lúc nào trước mặt cũng nói lời ngon ngọt lại chính là người đã lừa em sao?”
Triệu Vy Vân bắt đầu tò mò với những gì Vũ Gia Bảo nói. Suốt thời gian qua anh ta luôn ấp ấp mở mở chuyện này với cô.
“Ý anh là sao?”
“Hưm... em thật sự không biết em chính là con mồi mà Vũ Thần đã nhắm từ lâu? Một đứa con gái vô danh phận như em thì có lý do gì để lọt vào mắt xanh của chú? Hửm? Không phải vì chú muốn trả thù anh nên mới lợi dụng em làm điều đó? Em thông minh như vậy chắc chắn hiểu được đúng không?”
“Vũ Gia Bảo, anh đừng nghĩ anh nói mấy lời này thì tôi sẽ tin anh.”
“Em vẫn không hiểu tại sao chú lại biết đến em và trả tiền cho em với danh phận làm “con gái nuôi” hay sao? Là để trả thù anh nhưng đến một lúc nào đó chú có tất cả ông ấy sẽ nhẫn tâm bỏ rơi em thôi giống như thắng này vậy...
Triệu Vy Vân lặng người, cô bắt đầu suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Không lẽ nào Vũ Thần lại lừa cô?
Vũ Gia Bảo nói tiếp:
“Một người tham vọng như chú sẽ không dễ dàng gì đánh mất thứ mình muốn. Em cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, Vy Vân!”
Một lúc sau quản gia cùng hai tên vệ sĩ di chuyển lên trên.
“Bắt cậu ta lại và đưa ra khỏi biệt thự ngay.”
Nói hết những ấm ức trong lòng Vũ Gia Bảo cũng chẳng tha thiết ở lại làm gì. Cậu ta chỉ nhìn quản gia khẽ cười khinh bỉ rồi tự mình rời đi khỏi biệt thự.
Cũng may là không xảy ra xô xát gì. Quản gia nắm lấy tay tiểu công chúa ra rồi nói:
“Hai người không sao là tốt rồi. Phu nhân cô nghỉ ngơi đi tôi đưa Hạ An về phòng.”
Cánh cửa phòng dần khép lại, bóng tối bao trùm căn phòng, Triệu Vy Vân ngã quỵ xuống sàn. Cô ấm ức rơi nước mắt. Cô không muốn bị những lời nói vô căn cứ của Vũ Gia Bảo làm cho phân tâm nhưng lại không thể.
Vũ Thần đối xử với cô rất tốt chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy...