Vũ Thần giận giữ bước ra khỏi phòng của Triệu Vy Vân. Anh liếc nhìn quản gia sau đó ra lệnh:
“Không có lệnh của tôi không được để cho Triệu Vy Vân rời khỏi phòng nửa bước.”
“Dạ cậu chủ!”
Nói xong Vũ Thần cũng lập tức đến công ty làm việc.
Nằm trên giường với thân thể xộc xệt, Triệu Vy Vân thở dốc, cô kéo tấm chăn che chắn cơ thể để tránh bị gió lạnh. Thân người khắp nơi toàn là dấu vết bầm tím.
Nghĩ đến nỗi nhục này Triệu Vy Vân có tắm hết một dòng sông cũng không thể sạch tội. Cô ấm ức khóc…
*reng, reng, reng*
Chắc là mẹ gọi.
Triệu Vy Vân vội nhấc máy lên xem nhưng đây là số điện thoại lạ.
“Alo?”
Một giọng nói đàn ông cất lên từ điện thoại.
“Cô là Triệu Vy Vân đúng không?”
Là ai mà biết tên mình cơ chứ? Triệu Vy Vân thắc mắc.
“Anh là ai?”
“Cô không cần biết tôi là ai nhưng tôi có thể sẽ giúp cô đấy!”
Trong lòng của Triệu Vy Vân dần trở nên bất an. Cô lắng khi câu chuyện của mình bị nhiều người biết đến nhỡ đâu bị mẹ phát hiện chắc Triệu Vy Vân không dám đối diện mất.
“Muốn giúp tôi ư? Không cần! Tôi cúp máy đây!”
*Tút~~~*
***
“Tôi muốn 20% cổ phần của công ty!” Mỹ Kỳ đứng trước bàn làm việc của Vũ Thần nghênh ngáo yêu cầu.
Mặc dù biết yêu cầu này hơi vô lý nhưng cô ta vẫn mạnh dạng nói, hôm nay còn vác mặt đến công ty của Vũ Thần để làm loạn chắc là đang thiếu tiền đến mức xơ xác rồi.
Vũ Thần không thèm đoái hoài đến Mỹ Kỳ, mặc dù cô ta trước đây là vợ của anh nhưng mà cô ta đã chọn cách phản bội anh thì dù bây giờ có van xin hay quỳ lạy đến mức trầy da tróc vẩy anh vẫn không bao giờ tha thứ cho loại đàn bà đê tiện ấy.
Mỹ Kỳ bị hai tên bảo vệ kéo tay ra ngoài nhưng với sự cứng đầu của cô ta thì khó có thể áp đảo nổi.
Cô ta hét lên vùng vẫy đẩy hai tên bảo vệ ra ngoài:
“Vũ Thần! Bây giờ anh có được Hạ An rồi nên lật lọng đúng không? Anh đã nói chỉ cần tôi giao Hạ An cho anh nuôi thì anh sẽ cho tôi 20% cổ phần cơ mà?”
Không ngờ trên đời này vẫn có một người mẹ như Mỹ Kỳ. Một người đem con gái của mình ra làm trò đùa sau đó đổi lấy tiền để bao nuôi tình nhân.
Vũ Thần chỉ thử lòng cô ta, không ngờ cô ta lại chọn tiền mà bỏ rơi con gái mà mình sinh ra.
Chuyện nực cười thật!
Vũ Thần phải dạy cho ả một bài học nhớ đời mới được.
Anh đứng dậy khỏi ghế làm việc, miệng cười khinh bỉ.
“Muốn tiền sao? Cô nghĩ lấy tiền của tôi dễ như vậy sao?”
“Đồ khốn! Anh lừa tôi!” Mỹ Kỳ hét lên như kẻ điên dại.
“Chỉ trách là cô không xứng nhận được tiền của tôi. Tôi cho cô sống trong gấm lụa cô không muốn lại muốn tìm đường chết thì bây giờ đừng tìm đến tôi. Đồ ngu!”
“Ha ha ha! Anh nói cứ như mình đúng vậy! Vậy anh có bao giờ nghĩ lại bản thân mình chưa? Anh kết hôn với tôi chỉ vì muốn che đậy đi bản tính xấu xa của mình. Người như anh không xứng có được hạnh phúc đâu, đồ tồi!”
“Mang cô ta ra ngoài! Nhanh!”
“Vâng! Giám đốc!”
Mỹ Kỳ bị hai tên bảo vệ xách ra ngoài nhưng vẫn cố gồng cổ hét lên:
“Vũ Thần! Anh sẽ bị quả báo thôi! Chờ đấy!”
Đúng lúc, Tuấn Hiên vừa ở ngoài vào, hắn vô tình gặp Mỹ Kỳ đang bị bảo vệ mang ra ngoài nên cũng liếc mắt nhìn xem, dù gì chuyện này cũng chẳng phải mới xảy ra, đây không phải lần đầu Mỹ Kỳ đến công ty làm loạn.
*Cốc, cốc, cốc*
“Dặn hết tất cả các nhân viên an ninh từ nay không được phép cho ả ta vào đây dù chỉ một bước.”
“Bên phía Hoàng Gia đã có thông báo. Họ sẽ đầu tư cho chúng ta.”
Chuyện này Hoàng Gia đầu tư cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc. Bọn người ấy chẳng qua chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng nhưng suy đi tính lại thì Vũ Thần vẫn cần số cổ phần đó hơn.
“Thằng nhóc Hoàng Minh Quân đó sao lại đổi ý nhanh vậy? Chỉ mới một ngày thôi mà!”
“Tôi nghe nói bên đó đang đầu tư dự án mới chắc cũng đang cần tiếng thơm để thu hút vốn.”
“Cũng thông minh đó! Nhóc ranh!”
*Ting* m báo tin nhắn bất giác vang lên.
Vũ Thần cầm lấy điện thoại lên xem.
Là tin nhắn của Triệu Vy Vân.
Vũ Thần nheo mắt đọc đoạn tin nhắn từ cô gái nhỏ, anh không thể tin được mà thốt lên: