Triệu Vy Vân bỗng nhiên im bặt. Cô lúng túng không biết xử sự như thế nào. Cuối cùng lại quyết định chọn cách an toàn cho bản thân.
“Độc thân.”
Vũ Thần cầm lấy chai rượu vang rót khoảng được nửa ly thì dừng lại. Không gian bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường đến nỗi có thể nghe được tiếng lùng sục của rượu vang cất lên.
Ly rượu vang chuyển về phía Triệu Vy Vân, Vũ Thần với vẻ mặt không một chút e ngại, anh khẽ cười nhìn vẻ sợ sệt của cô.
“Uống đi! Đừng sợ! Tôi không ăn thịt em ngay đâu.” Vũ Thần nói xong cầm ly rượu uống hết một hơi.
Cả người Triệu Vy Vân bỗng nhiên nổi gai ốc toàn thân, tâm trí bỗng nhiên rối bời khi nghe đến câu nói của Vũ Thần cất lên, đây đích thị là một dân chơi sành sỏi.
“Sợ rượu bỏ thuốc à?” Vũ Thần liếc mắt nhìn sang phía Triệu Vy Vân. Triệu Vy Vân sợ Vũ Thần sẽ chuốc say cô, tửu lượng của Triệu Vy Vân rất kém chỉ cần uống một ngụm nhỏ là cả người sẽ nổi mẩn đỏ ngay.
“Tôi không biết uống rượu!”
Vũ Thần bật cười để lộ hàm răng trắng tinh, anh nghĩ hai người mới gặp mặt lần đầu nên Triệu Vy Vân còn hơi ngại. Rất hiếm khi gặp một cô gái như Triệu Vy Vân, đã quyết định làm cái nghề “sugar baby” này lại rụt rè, sợ hãi như vậy. Mấy người lần trước Vũ Thần gặp đều rất năng động, vô tư bọn họ còn nhảy cẫng lên đùi của Vũ Thần ngồi nữa là.
“Cứ thử nhấp môi thôi cũng được. Không có rượu thì sẽ khó hành động lắm!”
Triệu Vy Vân nhớ đến lời Tuấn Hiên căn dặn, bất cứ chuyện gì bên A sai khiến bên B đều phải nghe lời và thực hiện nếu không cũng xem như vi phạm hợp đồng. Nếu như bọn người này lấy lý do Triệu Vy Vân không chịu uống rượu để bắt cô đền hợp đồng thì xem như cô đã bị dính bẫy. Triệu Vy Vân cầm lấy ly rượu vang uống cạn ly mới thôi. Cô đặt ly rượu xuống bàn hơi mạnh nên làm cho âm thanh vang lên có phần hơi chấn động.
Vị rượu vang hơi đắng nhẩn nhẩn nhưng khi nuốt vào ở trên lưỡi đọng lại một vị ngọt hơi khó tả. Dạ dày bắt đầu nóng ran lên như lửa đốt.
Vũ Thần bật cười, lúc nãy anh còn nghĩ cô sẽ không dám uống, ai ngờ mới đây lại uống hết cả một ly rượu đầy, ngoan ngoãn và nghe lời như thế này Vũ Thần rất thích. Anh tiếp tục rót tiếp một ly nữa.
“Em có biết đây là loại rượu thượng hạng được ủ gần 15 năm không?”
Triệu Vy Vân lắc đầu:
“Tôi không biết!”
“Là loại rượu khi uống vào ban đầu sẽ có cảm giác đắng chát sau đó ngọt ngào ở đầu lưỡi và cuối cùng là nóng rang cả lên. Người có tiền chưa chắc sống được nó.” Vũ Thần nói hết câu liền uống tiếp một ly rượu đầy. Đúng như những gì Vũ Thần vừa nói. Ở dạ dày của Triệu Vy Vân đang nóng ran cả lên như có một ngọn lửa muốn thiêu đốt mọi thứ bên trong, cả người cô bắt đầu toát mồ hôi hột, nóng bức chỉ muốn lột sạch quần áo ra ngoài.
Vũ Thần bỗng nhiên chuyển hướng ngồi kế bên Triệu Vy Vân. Anh đặt mông ngồi trên tay vịn, nhẹ nhàng đưa tay choàng lấy người Triệu Vy Vân tiến sát vào người mình. Lòng bàn tay ấm nóng chà sát vào bả vai mềm mại của cô tỏ ý khiêu gợi.
“Chỉ có những người may mắn mới được thưởng thức loại rượu thượng hạng như thế này và em là một trong số những người đó.”
Dứt câu, Vũ Thần đặt ly rượu đầy ắp lên vành môi của Triệu Vy Vân. Anh nhẹ nhàng nâng ly rượu lên cao, làn nước đỏ au chảy tọt vào bên trong khoang miệng của Triệu Vy Vân như lũ quét.
Cô uống ừng ực, toàn thân như tê liệt, bất động. Đây là lần đầu tiên Triệu Vy Vân uống nhiều rượu đến vậy. Đầu óc của cô không còn được tỉnh táo, bình thường, cơn đau đầu cứ xoay cuồn cuộn như vừa chơi vòng quay mạo hiểm.