Sáng sớm tinh mơ, Triệu Vy Vân cử động tay chân tỉnh dậy.
Đêm qua là một đêm dài đối với Triệu Vy Vân, bây giờ cô vẫn còn đau đớn ở vùng tam giác. Cảm giác bị một vật thô bạo đâm vào thật quá sức tưởng tượng của cô.
Sáng ra người của Triệu Vy Vân chẳng khấm khá hơn tối qua là bao. Toàn thân rũ rượi như bông hồng héo, chẳng khác gì một người tàn tật không thể đi đứng.
*Chụt* một nụ hôn đặt vào bả vai thon thả của Triệu Vy Vân. Cô nhẹ nhàng mở mắt, thở thì thào như người vừa bị ốm dậy.
Có lẽ đây chỉ là ảo giác? Ác mộng đêm qua hình như đã khiến cho Triệu Vy Vân hoảng sợ đến mức có thể tưởng tượng mấy chuyện như thế này.
*Chụt* môi hôn nhẹ vào hõm lưng của cô cộng thêm một làn nước man mác lướt trên lưng mang đến một cảm giác vô cùng khác lạ. “Ưm…”
Triệu Vy Vân xoay người lại. Cô nhìn thấy Vũ Thần, thì ra anh đang ăn vụng.
Bàn tay thon thả đặt lên gò má của Vũ Thần, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Gương mặt của Vũ Thần xuất sắc đến nỗi chỉ cần nhìn một lần sẽ chết mê chết mệt. Có lẽ vì sự đẹp trai không lối thoát này mà Triệu Vy Vân đã để tâm đến anh.
Mà nếu có yêu thì chắc chắn Vũ Thần sẽ không cưới một cô gái có quá khứ dơ bẩn như thế này làm vợ, anh ta ở địa vị khá cao chỉ có những vị tiểu thư đài cát mới xứng.
*Chụt, chụt*
Cả hai chào nhau bằng một nụ hôn sáng sớm. Vũ Thần mạnh bạo đá lưỡi vào trong khoang miệng của Triệu Vy Vân. Môi lưỡi lẫn lộn, mυ"ŧ cắn liên tục. Vũ Thần bá đạo giữ chặt lấy lưỡi của Triệu Vy Vân mυ"ŧ chặt khiến cho con thờn bơn nhớt nhát kia bất động nằm yên một chỗ, âm thanh giòn tan cất lên nghe thật vui tai.
Triệu Vy Vân vẫn còn hơi mệt, cô không đủ sức để chơi đùa cùng với Vũ Thần.
“Ưm…” cô dứt ra, nhìn thấy gương mặt của Vũ Thần đầy sự tiếc nuối.
“Vẫn còn mệt à?”
“Ừm… không những mệt, mà còn rất đau…” Đôi mắt của Triệu Vy Vân bỗng nhiên rưng rưng.
Vũ Thần hôn lên vầng trán trắng trẻo kia, anh bỗng nhiên lo lắng.
“Cũng tại vì con khủng long đêm qua nhìn thấy mỹ nhân không kiềm được dã thú nên mới để xảy ra chuyện như vậy.”
“...”
“Đêm qua là lần đầu của em à?”
Triệu Vy Vân gật đầu.
“Em hy sinh cả lần đầu của mình cho một người như anh sao?”
“Thì… nhiệm vụ của em chính là làm cho anh hài lòng và sung sướиɠ mà… không phải sao?” Vũ Thần khoá chặt miệng của Triệu Vy Vân, anh mυ"ŧ chặt khoảng 3 giây sau đó thả lỏng.
“Anh bắt đầu thích em rồi đấy! Tiểu yêu tinh!”
Vũ Thần nói tiếp:
“Sắp tới, em dọn đến biệt thự sống đi, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng gặp nhau hơn.”
Không cần suy nghĩ nhiều vì chắc chắn Triệu Vy Vân sẽ quyết liệt từ chối. Nếu cô bỗng nhiên đến một nơi lạ sinh sống chắc chắn mẹ sẽ nghi ngờ.
“Không được! Em còn phải đi học, ở đây xa trường đi học không tiện cho lắm.”
“Yên tâm sẽ có tài xế đưa đón em hằng ngày.”
“Không được… em sợ…”
“Sợ gì?”
Triệu Vy Vân ấp úng:
“Em sợ mẹ sẽ phát hiện.”
Gương mặt của Vũ Thần xám xịt lại, anh nhau mày nhìn cô.
Vừa mới sáng sớm mà Triệu Vy Vân đã làm cho Vũ Thần phật ý thì xem như cả ngày hôm nay của cô xui xẻo rồi.
Triệu Vy Vân hôn môi của Vũ Thần, cô mυ"ŧ nhẹ môi của anh để an ủi.
“Lúc nào anh cần em, em đều sẽ đến mà. Em sẽ hầu hạ anh mọi lúc mọi nơi, bố nuôi à!”
Vũ Thần đưa tay nâng quả núi của Triệu Vy Vân lên, anh bóp nhẹ đầy sự sảng khoái.