*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tinh dịch của cậu dính vào một chân Lục Nghiễn Chi, khi rút ra còn vương vãi một ít lên mông cậu. Chất dịch sền sệt màu trắng hòa với chất lỏng từ tuyến tiền liệt chảy xuống thành dòng theo bắp chân cậu, khiến cho nửa người dưới của Mục Đông đều rối tinh rối mù.
—
Lục Nghiễn Chi thở hổn hển điều chỉnh lại nhịp tim và nhịp thở của mình. Hắn buông cánh tay đang đỡ Mục Đông ra, cả người cậu vô lực ngã ngồi trên bồn cầu, quay lưng lại phía hắn tựa lên két nước run rẩy.
So với bộ dạng bị chà đạp mạnh mẽ của đối phương thì hắn có thể được xưng là quần áo chỉnh tề, chiếc áo đang mặc chỉ hơi nhăn lại một chút. Lục Nghiễn Chi dùng giấy vệ sinh lau khô hạ thân của mình rồi kéo quần lên cài đàng hoàng, nhìn qua không hề giống như vừa mới làm trò hoang đường với người khác.
Còn Mục Đông chật vật hơn nhiều, có điều trong thời gian ngắn cậu chưa thể lấy lại sức lực, không có hơi để lo tới mấy thứ này.
Lục Nghiễn Chi xoa xoa mái tóc ẩm ướt của đối phương, sau đó quay người vặn khóa mở cửa bước ra khỏi buồng ngăn. Tiếng mở cửa của hắn khiến Mục Đông tỉnh táo lại, cậu lập tức xoay người nhìn thì đột ngột kéo theo bắp đùi đang mệt mỏi đau đớn, tới khi quay được thì đã không còn nhìn thấy thân ảnh Lục Nghiễn Chi.
Ngay sau đó lại vang lên tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra rồi khép vào, có lẽ Lục Nghiễn Chi đã đi ra ngoài rồi.
Mục Đông sững sờ ngay tại chỗ, mãi một lát sau cậu mới cúi đầu cắn môi, tiếp đó cố phục hồi tâm trạng, chống vào nắp bồn cầu động đậy thân thể đứng lên.
Chờ đến khi Lục Nghiễn Chi cầm khăn nóng và một chiếc áo sơ mi mới quay lại buồng riêng thì đã thấy Mục Đông vừa mới sửa sang xong chiếc áo nhăn nhúm ẩm ướt trên người. Cậu vén áo mình lên, tốn khá nhiều sức lực để cầm một tờ giấy lau sạch tinh dịch dính đầy bụng dưới và khí cụ đã nhuyễn xuống của mình.
Lúc Mục Đông nhìn thấy hắn liền tỏ vẻ bất ngờ, tới khi hắn đóng cửa buồng ngăn lại lần nữa thì cậu còn siết chặt tờ giấy ẩm ướt trong tay một cách mất tự nhiên, cúi đầu không dám đối diện với hắn.
Nhất thời Lục Nghiễn Chi không nghĩ ra nguyên nhân tại sao cậu tỏ thái độ như vậy. Có điều hắn cũng không để ý lắm, chỉ ném khăn mặt cho đối phương, sau đó khoác áo mới lên khuỷu tay rồi vươn tay cởi nút áo Mục Đông.
“Áo cậu nếu không dính nước thì cũng dính mồ hôi, biết đâu còn có tinh dịch cậu bắn ra, vậy mà còn dám không đổi sắc mặt bận vào, tôi phục cậu rồi đó.”
Mục Đông giật giật môi nhưng không lên tiếng. Cậu cầm khăn đứng bất động, tùy ý đối phương mở hết cúc áo sơ mi vừa cài lại đàng hoàng rồi cởi luôn áo cậu ra.
“Chờ chút rồi hãy mặc quần áo vào, trước hết lau khô người đi.” Lục Nghiễn Chi vò chiếc áo sơ mi bẩn trong tay thành một cục rồi ném vào góc tường, lúc ngẩng đầu lên lại tình cờ bắt gặp ánh mắt Mục Đông đang lén lút nhìn mình. Cậu lập tức bối rối quay mặt đi, không lâu sau đến tai cũng đỏ hết cả lên.
Lục Nghiễn Chi không khỏi nhíu mày.
Hắn nhấc tay nắm chặt cằm đối phương, cứng rắn xoay mặt cậu về phía mình. Mục Đông cố thử mà tránh không được nên không trốn nữa, nhưng vẫn không dám quay đầu nhìn hắn. Tay Lục Nghiễn Chi dùng sức bấm một cái khiến cho cậu đau đến hít mạnh vào, lúc này mới chịu tuân theo phản xạ có điều kiện mà đối diện với tầm mắt hắn.
Đôi mắt Mục Đông phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, lúc này Lục Nghiễn Chi mới thấy trên mặt cậu mang theo một chút uất ức và lúng túng không dễ phát hiện ra.
Hắn đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.
“Mục Đông.” Hắn nhướn mày kề mặt lại sát đối phương, đến mức chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Cảm giác ngột ngạt này khiến toàn thân Mục Đông đổ mồ hôi lạnh, không tự chủ được muốn lui về phía sau nhưng lại đụng vào tường, gáy đập một phát tê rần.
“Vừa nãy không phải là cậu cho rằng sau khi sảng khoái xong tôi chỉ kéo quần lên rồi đi, vứt cậu lại nơi này một mình chứ hả?”
Câu hỏi này khiến Mục Đông run rẩy cả người một lần, hiển nhiên là bị nói trúng rồi. Cậu thấp thỏm giương mắt nhìn biểu tình đối phương, lại phát hiện Lục Nghiễn Chi đang cười như không cười, khiến người khác không biết là vui hay giận. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Lục tổng, tôi…”
“Khăn sắp lạnh rồi đó, lau khô người trước hẵng nói.” Lục Nghiễn Chi không cho cậu cơ hội giải thích. Hắn thả tay ra lui lại vài bước, chuẩn bị bước ra khỏi buồng ngăn chờ cậu.
Thật ra hắn cũng không cảm thấy khó chịu vì hiểu lầm của Mục Đông. Hắn biết bản thân mình rõ ràng chính là loại người như vậy, mấy chuyện như chơi xong rồi quay lưng bỏ đi hắn cũng làm qua không ít lần.
Huống hồ gì lúc hắn đi ra ngoài cũng không nói tiếng nào với Mục Đông. Con báo nhỏ bị bao dưỡng lần đầu, hoàn toàn chưa thích ứng được loại quan hệ giao dịch thân thể đơn thuần. Rõ ràng mới một giây trước còn được hắn xoa đầu, kết quả vừa quay đi đã thấy hắn biến mất, có lẽ tâm lý cậu đã đảo lộn cực mạnh, lập tức bị dọa sợ.
Hắn lấy áo sơ mi đang khoác trên tay xuống treo lên móc, ý muốn nhắc đối phương nhớ mặc vào, thế nhưng vừa động đậy đã nhìn thấy Mục Đông nghiêm túc níu lấy vạt áo mình lại, nhẹ nhàng giật hai lần.
Động tác đột nhiên yếu ớt của đối phương khiến cho hắn nổi da gà toàn thân, suýt chút nữa không nhịn nổi mà vuốt ve tay cậu.
Kiểu đàn ông thoạt nhìn nam tính mạnh mẽ như Mục Đông, nếu như tự nhiên được hơn một chút thì mấy việc như níu áo thế này sẽ tạo ra một loại tương phản đáng yêu. Có điều cậu thật sự quá cứng ngắc, vừa nhìn đã biết là đang không biết nói gì, bởi vậy mới ép chính mình lượm đại một kinh nghiệm không biết học từ đâu ra để lấy lòng hắn.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy có lẽ cậu còn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương nghiêm túc. Bộ dáng không lưu loát này khiến hắn phải đào lên một tí xíu lương tâm còn sót lại, thừa nhận rằng hắn e sợ sẽ dẫm đạp lên một đứa bé ngoan ngoãn ngây thơ.
Cho dù hắn là tay già đời trong tình trường nhưng kiểu như cậu cũng là lần đầu gặp được, đột nhiên cảm thấy hơi vướng tay vướng chân. Cũng không thể trách Mục Đông không biết lấy lòng người khác, EQ cao đến đâu mà không có kinh nghiệm thực chiến thì cũng vứt. Có thể cậu quả thật rất biết nghe lời đoán ý khi ân ái, nhưng trong phương diện biểu đạt tình ý thì thực sự ngu ngốc đến mức người khác phải liếc xéo.
Có điều sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ tỉ mỉ hơn, đột nhiên Lục Nghiễn Chi lại cảm thấy dáng vẻ của Mục Đông như vậy… chính là kiểu hắn thích.
Một bên hắn đang mặt không đổi sắc nghĩ xem khẩu vị của mình trật tới mức này từ lúc nào, bên kia Mục Đông cũng bày ra gương mặt không cảm xúc y như vậy mà siết lấy vạt áo hắn, nhưng thấy hắn nửa ngày rồi cũng không phản ứng liền khẩn trương đến mức các cơ trên mặt cũng cứng lại.
Đến khi Mục Đông đã sắp không kiềm chế nổi nữa mà dự định liều chết xông lên ôm lấy Lục Nghiễn Chi, rốt cuộc hắn cũng động đậy.
Hắn nắm cổ tay của đối phương kéo xuống dưới, giải thoát cho quần áo của mình, sau đó mới cầm lấy khăn mặt trong tay cậu, đặt nó lên mặt đối phương một cách chẳng hề dịu dàng gì mấy.
“Được rồi, đừng đứng ngốc ra ở đây nữa, tôi không giận cậu.” Hắn buông lỏng bàn tay đang liều mạng siết chặt của cậu ra. Mục Đông mở miệng thật lớn thở hổn hển, xấu hổ đến mức khóe mắt cũng ửng hồng, hiển nhiên cậu biết hành động của mình có lẽ không hề đúng lúc chút nào.