Từ sau khi về nhà, hai người cũng chưa nói thêm với nhau một câu nào. Tựa hồ như việc vừa rồi ở Trần gia không liên quan gì đến chiến tranh lạnh từ mấy hôm nay của cô với Lãnh Dật Hiên. An Dụ Vân nghĩ hắn còn giận, bản thân cũng muốn chủ động xuống nước làm hoà.
“Hửm?”
“Anh còn giận sao?”
Lãnh Dật Hiên không nói, chỉ nhìn An Dụ Vân. Mấy hôm nay không gặp nhau thực sự hắn rất nhớ cô. Nhìn cô vì quan tâm hắn mà tâm trạng uỷ khuất như thế thì làm sao hắn giận cho được. Ấy nhưng vẫn cứ là nên làm giá một chút, để xem cô sẽ tính toán làm thế nào.
“Xin lỗi! Hôm đó em quá đáng, anh đừng giận nữa có được không?”
An Dụ Vân xuống nước làm hoà rồi, lại dùng biểu cảm đáng yêu chết người đó mà dụ dỗ thì Lãnh Dật Hiên hắn có lửa giận ngút trời cũng phải nguôi giận thôi. Hắn không giận nổi cô gái này, mọi cảm xúc đều bị cô làm cho thua cuộc. Xa nhau mấy ngày, hắn cũng rõ ràng được cảm xúc của mình hơn, hắn yêu cô, yêu từ lúc nào không rõ nữa, nhưng hắn muốn nhân hình thái cảm xúc này đường đường chính chính bảo vệ cô.
“Không giận từ lâu rồi.”
“Em xin lỗi.”
“Anh cũng có lỗi, là anh bắt ép em quá đáng. Nhưng Tiểu Vân, anh không chấp nhận được em giao du với đàn ông khác.”
“Bọn em chỉ là bạn bè quen biết, em… em biết cảm xúc của mình dừng lại nơi ai thì tốt hơn.”
Lãnh Dật Hiên nhìn cô, An Dụ Vân không có đủ dũng khí nói ra tình cảm của mình. Nhưng cô có thể dùng hành động để nói ra cảm xúc của mình. An Dụ Vân không trốn tránh, dẫu cho Lãnh Dật Hiên có không yêu cô hay cự tuyệt cô cũng muốn sống vì cảm xúc của mình.
Cánh môi anh đào mềm mại chạm vào cánh môi lành lạnh của Lãnh Dật Hiên. Hắn đứng im nhìn cô chủ động dâng hiến, An Dụ Vân muốn làm hoà với hắn như vậy, rốt cuộc là tình cảm dành cho hắn lớn đến mức nào?
“Anh vừa từ sân bay về, cả người rất bẩn, anh muốn đi tắm.”
“Vậy để em hầu hạ anh tắm được không?”
Đây cũng là một loại tình thú, Lãnh Dật Hiên đương nhiên vui mừng còn không kịp đối với đề nghị này của An Dụ Vân. Cô chủ động như vậy đương nhiên là hắn từ chối không nổi.
Lãnh Dật Hiên ngâm mình trong bồn nước nóng, thân thể mệt mỏi nhanh chóng được hơi nóng nước làm cho tan đi, dễ chịu nhắm mắt dưỡng thần. An Dụ Vân ngồi trong lòng hắn, vốc nước lên lau thân thể cho hắn, từ từ nhẹ nhàng lau đến yết hầu.
“Tiểu Vân, sao lại chạm vào chỗ đó?”
Bàn tay cô đang từ từ lau người cho hắn bị hắn nhanh chóng bắt lấy, yết hầu chuyển động lên xuống, khô nóng cả người. Hắn nhắm mắt dưỡng thần rồi, bị cô trêu cho giật nảy mình, nào ngờ nhìn thân thể nữ nhân yêu kiều xinh đẹp trong lòng, dục vọng hắn vẫn là không kiềm chế được.
“Em xin lỗi, không được chạm vào đó sao?”
“Nơi này và nơi dưới rốn như một loại công tắc, nếu em muốn an toàn thì đừng động vào nữa.”
An Dụ Vân lơ mơ hiểu được Lãnh Dật Hiên đang nói gì, cũng tự cảm nhận được dưới làn nước nóng vẫn còn một thứ gì đó còn nóng hơn đang chọc vào mông cô.
“Ưm, Dật Hiên, người anh nóng như vậy, em thay nước nhé?”
“Không cần, em ngồi im đừng động đậy nữa, bằng không em sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
An Dụ Vân bật cười khúc khích, Lãnh Dật Hiên đây là đang nhịn sao? Nhưng sao phải nhịn chứ, bọn họ với chuyện này đâu phải là lần đầu đâu. Nghĩ vậy, An Dụ Vân đánh bạo đưa tay xuống làn nước ấm, dò dẫm xuống phần hạ bộ đã sớm trướng to của Lãnh Dật Hiên nắm lấy.
“Em…”
“Ưm, Dật Hiên, anh nhịn làm gì?”
“Em không muốn anh nhịn?”
Lãnh Dật Hiên bị An Dụ Vân làm cho điên đảo thần hồn, bàn tay cô dưới làn nước vẫn mềm mại nắm lấy hạ bộ ***** **** của hắn, trúc trắc mà vuốt ve. An Dụ Vân lại như một cô mèo nhỏ, dịu dàng dựa vào lòng hắn, phong tình quyến rũ.
“Anh có thể làm thì sao phải nhịn?”
An Dụ Vân chủ động dâng hiến đôi môi anh đào của mình, ép sát thân thể vào người hắn. Lãnh Dật Hiên vẫn là chịu không nổi thật, trong bồn tắm ôm lấy thân thể đẫy đà của nữ nhân, quyết không tha cho cô.
An Dụ Vân bị hắn ôm lấy, biến bị động thành chủ động, bàn tay to lớn nắm lấy ngực cô điên cuồng nắn bóp, hơi thở trầm khàn nhuốm màu dục vọng. Cô bật cười khanh khách mặc cho hắn cuồng dã chiếm tiện nghi, phong tình vạn chủng dụ dỗ hắn.
“Anh nhẹ một chút thôi nào, anh bóp như thế sẽ hỏng mất.”
“Thật mềm, thật lớn. Tiểu Vân, em gầy như thế là đem dinh dưỡng đi nuôi hai quả đào bày sao?”
“Em không biết đâu…”
“Xoay người lại đây, anh muốn ăn.”
An Dụ Vân xoay người lại, hai chân quắp lấy ngang hông hắn, cự long trướng to đặt giữa hai chân cô, vì tác động của nước mà đập đập lên bụng cô. Lãnh Dật Hiên ôm lấy thân thể An Dụ Vân, vùi đầu vào đôi gò núi cao ngất, từ từ mà thưởng thức cặp màn thầu mềm mại này.
“Anh cắn nhẹ thôi… ưm… Dật Hiên…”
“Bảo bối muốn anh làm ở đây không?”
“Sẽ bị trơn đó…”
“Vậy anh bế em ra ngoài.”
An Dụ Vân hoảng sợ bám lấy người Lãnh Dật Hiên, bị hắn bế ra khỏi bồn tắm lớn đặt lên bồn rửa mặt. Đá hoa cương trên bồn rửa mặt vào mùa này vốn rất lạnh, An Dụ Vân ngồi lên đó, bị lạnh đến giật mình.
“Sao thế?”
“Lạnh… không sao đâu, anh tiếp tục đi.”
Lãnh Dật Hiên lại vùi đầu vào giữa ngực An Dụ Vân, tham lam cắn mút, An Dụ Vân ngửa đầu đón nhận hắn, bàn tay hư hỏng nắm lấy rồi vuốt ve hạ bộ to nóng của hắn. Lãnh Dật Hiên không quá rảnh rỗi, hắn trượt tay xuống dưới bụng cô, đưa vào giữa đùi non tách hai chân cô ra, ở vùng mềm mại dùng một lực đạo ân cần xoa nắn.
“A… anh… chỗ đó…”
Cô gái nhỏ động tình rồi, cánh môi anh đào hé mở, ê a theo từng chuyển động của ngón tay hắn. Lãnh Dật Hiên thành tựu nhìn cô, ngón tay thấm ướt dịch nhờn. Bảo bối nhỏ của hắn dễ trêu như vậy, càng ngày càng nhạy cảm.
“Bảo bối muốn anh vào chưa?”
“Ưm… anh vào đi.”
Làm sao hắn đợi được, nơi nào đó kêu gào đòi ân ái, Lãnh Dật Hiên đem hạ bộ đặt ở nơi tư mật của An Dụ Vân, từ từ nhấn người. Hạ bộ to lớn vẫn là khó khăn trượt vào nơi non mềm nhỏ hẹp của nữ nhân, ấy nhưng xúc cảm chặt chẽ khiến hắn như muốn nổ tung.
“Ưm… thật lớn… Dật Hiên… của anh thật lớn.”
“Bảo bối, sao hôm nay em nhiệt tình như vậy?”
“Ưm… em… Dật Hiên… em yêu anh…”
Lãnh Dật Hiên mở to mắt nhìn An Dụ Vân, dáng vẻ nữ nhân động tình yêu kiều như nước, hai gò má cô ửng hồng, ánh mắt mông lung rời rạc. Cô nói yêu hắn sao? Hắn có nằm mơ không? Một chút cảm xúc trong Lãnh Dật Hiên gấp gáp, An Dụ Vân tỏ tình ngay lúc này, có hợp lý không?
“Bảo bối, em nói gì?”
“Ưm… em nói… em yêu anh… Dật Hiên… em yêu anh…”
Thân dưới vẫn luận động điên cuồng, bên trên, hai đôi môi cuốn lấy nhau không dứt được. Lãnh Dật Hiên vui đến mức không rõ được cảm xúc của mình nữa, cô gái nhỏ này ấy vậy lại nói yêu hắn, hắn vừa vui vừa bồn chồn.
“Tiểu Vân, anh muốn nghe em gọi tên anh.”
“Dật Hiên… Dật Hiên, em yêu anh…”
“Ngoan lắm, bảo bối của anh.”
Triền miên không dứt được, đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau như hoà vào làm một. An Dụ Vân mơ màng dần chìm trong mơ hồ dục vọng, hình ảnh Lãnh Dật Hiên vẫn là hình ảnh mơ màng cô nhìn thấy được, thật hạnh phúc vì hắn vẫn ở đây.
“Anh cũng yêu em…”
Không rõ là An Dụ Vân nghe được hay không nhưng lời tỏ tình này chính là Lãnh Dật Hiên dè dặt lắm mới dám nói ra. Cô nghe không rõ ngày mai ngủ dậy hắn nói lại cũng được. Hắn yêu cô, thật sự yêu, yêu đến nỗi bản thân không ngờ được đến. Hắn thật sự cảm ơn ông trời, người con gái này hoá ra cũng vì hắn mà động lòng.
Trăng treo quá nửa đêm, đôi nam nữ trong phòng ôm lấy nhau say giấc, trên khuôn mặt rõ ràng mệt mỏi của nữ nhân vẫn còn hiện lên ý cười hạnh phúc.