Phỉ Y Hân bất chợt nói với Hoắc Đông Thần câu này thành công khiến hắn bật cười to.
Phỉ Y Hân thấy hắn cười thì mặt lập tức nóng lên, có cảm giác như mình vừa nói một câu ngu ngốc lắm vậy, mà cô có đâu chứ?
"Im miệng cho em! Ai cho anh cười hả?"
Hoắc Đông Thần vẫn tiếp tục cười, Phỉ Y Hân từ khi có thai thì hơi nóng tính, lập tức đi đến cắn một phát mạnh vào tay hắn.
Hoắc Đông Thần lúc này mới chịu thôi, chủ yếu là sợ vợ mình bị đau răng mà thôi...
"Em... Ha Ha... Chúng ta giấy kết hôn đã có từ lâu, đến baby cũng có nốt, em lại nói câu này với anh? Vợ à... Em thật đáng yêu!"
Phỉ Y Hân mặt đỏ cả lên:
"Hừ...Em là không muốn làm đám cưới đấy, sao nào?"
Nghe Phỉ Y Hân nói vậy, Hoắc Đông Thần mới trở về dáng vẻ nghiêm túc thường thấy:
"Đừng bướng nữa! Dẫu sao em cũng là của anh!"
"Hừ! Nói chung khi nào em vui vẻ thì mới có hôn lễ, không thì thôi nhé!"
Hoắc Đông Thần buồn cười nhìn cô, mấy hôm nay Phỉ Y Hân có chút trẻ con, cứ thích ngang bướng, đày đọa hắn đủ kiểu, nhưng mà không sao, hắn rất thích...
Hoắc Đông Thần hôn lên má cô một cái, sau đó lấy áo khoác mặc cho cô, cả hai vợ chồng cùng đi ăn tối, tâm trạng vui vẻ trở lại, không ai nói về việc này nữa.
Phỉ Y Hân đúng là có giấy hôn thú rồi đấy, baby cũng có luôn, nhưng mà cô không có cảm giác mình đã là vợ hắn cho lắm. Có lẽ là do thiếu cái hôn lễ này.
Phụ nữ mà, luôn thích cái gì đó trang nghiêm và lãng mạn một chút, như thế mới có ý nghĩa, như thế mới có cảm giác mình đã có một người chồng hết mực thương yêu.
Nhưng hắn đến lời cầu hôn cô cũng không có nữa, thật đáng ghét! Cứ thế mà có được cô sao? Đâu dễ thế!
Tóm lại, nếu hắn không tự giác nhận ra, đừng hòng cô đồng ý hôn lễ này! Mà không có hôn lễ thì sẽ ít người biết cô và hắn là vợ chồng, và điều đó trái với ý muốn của hắn!
Dạo này cô rất thích khiến Hoắc Đông Thần chật vật, coi như lần này là một cơ hội tốt đi!
-----------------------
"Đi nước Pháp sao? Tuyệt thật, em chưa bao giờ đến Pháp cả, em muốn đi!"
Hoắc Đông Thần có việc cần xử lý ở nước này, Phỉ Y Hân nghe thế liền thích thú.
Hoắc Đông Thần làm vẻ mặt hiển nhiên:
"Đương nhiên, anh ở đâu thì em phải ở đó!"
Phỉ Y Hân thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng cũng mệt mỏi để so đo với hắn quá, gật đầu lấy lệ rồi nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của cả hai.
Hai hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, quên mất luôn chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng cô quên thôi, người kia vẫn nhớ đấy...
Đi máy bay được nửa đoạn đường thì Phỉ Y Hân dựa vào người Hoắc Đông Thần mà ngủ thiếp đi. Dù không buồn ngủ thì hắn cũng sẽ cưỡng chế bắt cô nghỉ ngơi, dẫu sao bây giờ cô còn có baby kia mà.
Có lẽ là do mùi hương trên người Hoắc Đông Thần quá mức dễ chịu, Phỉ Y Hân ngủ rất ngon giấc, máy bay đã đáp xuống cũng không biết, cứ thế mà ngủ vùi trong chăn.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại đã không biết là khi nào, nhưng ánh nắng rọi vào phòng thật ấm áp, Phỉ Y Hân rất muốn ra ngoài dạo chơi một lúc.
Phỉ Y Hân nhìn căn phòng có thiết kế mang phong cách châu âu cổ kính mà cảm thán không thôi, thật đẹp quá đi, hơn nữa còn có mùi hương hoa dịu nhẹ, hình như là lavender...
Khi còn nhỏ Phỉ Y Hân rất muốn sống ở những nơi như thế này, cô vốn thích những ngôi nhà cổ kính ở châu âu, lúc đó còn ước bản thân sinh ra ở thời kỳ Phục Hưng nữa, thật nhớ quá...
Nhưng Hoắc Đông Thần đâu rồi? Hắn đi đâu rồi sao bỏ cô lại đây?
Phỉ Y Hân bước xuống giường thì mới phát hiện mình đang mặc một chiếc váy hoa mềm mại nữ tính vô cùng, thật sự rất hợp với không khí nơi đây.
Nhưng sao tự dưng lại thay đồ cho cô nhỉ?
Phỉ Y Hân tìm mãi vẫn không thấy điện thoại mình đâu, chỉ đành ra ngoài tự tìm hắn.
Ngôi nhà này đẹp thật, khắp nơi đều trang trí hoa với hoa, là loài hoa cô rất thích - Lavender.
Đứng trước cánh cửa dẫn lỗi ra ngoài, bỗng nhiên Phỉ Y Hân cảm thấy hồi hộp vô cùng, có cảm giác phía sau cánh cửa là một điều bất ngờ đang đợi cô...