Mặc dù Phỉ Y Hân không hề cho rằng bản thân đã giúp được người ta nhưng mà vẫn phải nói an ủi một câu. Dẫu sao một con người làm lại từ đầu, vẫn tốt hơn là ôm hận sống qua ngày mà!
Hoắc Tiểu Đồng là vì Phỉ Y Hân đến nhà mình cho nên mới bồn chồn, muốn đi xin lỗi người ta. Nhưng đến khi Phỉ Y Hân đi rồi cô ta vẫn không có dũng khí đối diện với cô.
Vả lại đến giờ Hoắc Tiểu Đồng vẫn đang bị giam lỏng trong phòng cho nên muốn ra cũng không được.
Cô ta cứ nằm suy nghĩ mãi, cho đến khi chợp mắt thiếp đi rồi bị cơn ác mộng làm cho tỉnh lại mới hoảng sợ mà tức tốc gọi cho Phỉ Y Hân.
"Không sao, tôi lúc chiều ngủ nhiều rồi, bây giờ không ngủ được."
Một giây sau đó, Phỉ Y Hân liền cảm thấy hối hận với câu nói vừa rồi của mình. Bởi vì...
"Thật sao, vậy chị có thể nói chuyện với tôi nè!"
Thiệt tình... Cô không ngủ được cũng đâu phải là muốn có người nói chuyện đâu chứ?
Còn chưa kịp từ chối khéo, Hoắc Tiểu Đồng đã nói huyên thuyên. Thật sự thì Phỉ Y Hân có muốn cắt ngang cũng là một chuyện khó khăn đấy...
Hoắc Tiểu Đồng nói mọi chuyện trên trời dưới đất, Phỉ Y Hân nghe cái được cái không, nhưng dần dần cũng nhận thấy được một điều, đó là Hoắc Tiểu Đồng thật chất vẫn chỉ là trẻ con mà thôi!
Lúc còn đi với Lan Nhược Tâm, bị ảnh hưởng bởi cô ta cho nên Phỉ Y Hân cảm giác như Hoắc Tiểu Đồng rất trưởng thành, còn không nghĩ cô ta nhỏ tuổi hơn mình đâu, sau đó hỏi anh cô ta mới biết đấy chứ.
Hoắc Tiểu Đồng cứ ríu rít nói, khiến tâm trạng lo lắng của Phỉ Y Hân mới khá lên một chút, nhưng câu tiếp theo của cô ta lại tiếp tục khiến Phỉ Y Hân rơi vào trầm tư:
"Chị Y Hân, tại sao chị không chấp nhận anh tôi?"
Phỉ Y Hân im lặng, Hoắc Tiểu Đồng lại càng nôn nóng:
"Chị, anh tôi thật sự rất yêu chị, trước đây tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy cả! Còn mẹ tôi, bà ấy đã hối hận rồi, tính mẹ tôi là ngoài lạnh trong nóng, nếu chị không cứu mẹ tôi thì bà ấy vẫn sẽ từ từ chấp nhận chị mà!"
Phỉ Y Hân vẫn im lặng thật lâu, không đáp lại Hoắc Tiểu Đồng.
"Chị..."
"Tôi biết, có lẽ tôi đã sai khi cố chấp như thế, tôi... Sau khi Hoắc Đông Thần từ thủ đô trở về, tôi sẽ cân nhắc sống thử với anh ta một thời gian!"
Hoắc Đông Thần yêu cô, cô biết, chỉ là cô không tin tưởng mà thôi... Đến bây giờ nếu cô còn cố chấp, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa, cô sẽ sống với hắn một thời gian để xác định lại tình cảm của bản thân.
Còn về mẹ hắn, ngày mai cô sẽ nói rõ với bà ấy, bà ấy không cần phải day dứt, vì mọi quyết định của cô hoàn toàn không phụ thuộc vào cách đối xử của bà ấy với cô. Lúc sáng làm quá lên là vì cô mệt mỏi cùng bực tức, mặc dù hiện tại vẫn canh cánh trong lòng việc cứu bà ấy, nhưng suy nghĩ của cô đã thông suốt hơn rất nhiều rồi!
Hoắc Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia nghe như thế thì mừng đến nhảy lên, sau đó liền bị đụng trúng chỗ đau hôm đó, nên rên lên một tiếng:
"A... Hì... Thật tốt quá! Tốt quá rồi! Tôi phải nói ngay với mẹ chuyện này!"
"Này! Đừng có mà gấp gáp như thế! Tôi chỉ đang muốn sống thử thôi mà!"
"Được được, tôi biết rồi... Ha Ha..."
Trời ạ... Có thật là biết không đấy?
----------------------
Hoắc Tiểu Đồng nào có nghe lời như thế chứ! Cô ta hận không thể đâm sập vào cửa phòng mẹ mình để thông báo tin vui này!
Sống thử cái gì chứ? Giấy kết hôn cũng đã có rồi kia mà, sống thử chẳng khác nào sống thiệt luôn rồi.
Vả lại với trình độ của anh hai nhất định sẽ khiến chị ấy không còn đường lui luôn chứ đừng nói là sống thử!
Đợi đến sáng cô sẽ gọi điện cho mẹ mình thông báo tin mật.
Ôi... Anh hai ơi mau mau thả em ra ngoài đi mà... Phải nói trực tiếp mới hấp dẫn chứ!
-----------------------
"Thật vậy sao con? Vậy thì tốt quá!" Trình Mẫn đang thực sự rất vui vẻ.
Đầu tiên là hôm nay con gái bà được anh nó thả ra, đến Hoắc Tiểu Đồng cũng rất bất ngờ bởi vì cô cũng đâu biết là mình được thả đâu chứ!
Hôm nay lén lút nhìn ra ngoài ai ngờ vệ sĩ thấy cũng làm ngơ, thế là cô mạnh dạn đi ra, ai ngờ họ cũng lơ luôn, thật hạnh phúc quá mà!
Tiếp theo đó Hoắc Tiểu Đồng liền kể lại chuyện tối qua cho bà nghe, vậy là bà lại có con dâu rồi!
Vừa dứt lời, bên ngoài người hầu đã thông báo rằng Phỉ Y Hân đến. Hai mẹ con nhìn ra ngoài liền thấy Phỉ Y Hân đang đi tới.