Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan

Chương 22



31

"Phu nhân, Tiểu Thiên không thấy đâu nữa rồi."

Văn Văn có chút hoảng hốt nắm lấy tay áo ta, tay vẫn cầm cây kẹo đường tạo hình vừa làm xong.

"Ta vừa trả tiền cho chủ quầy xong, quay đầu lại nhìn thì nó đã biến mất rồi." Văn Văn lo đến ngẩn người, nhìn quanh bốn phía, nhưng khắp nơi đều là người chen chúc, làm sao thấy được Tiểu Thiên chỉ mới cao ngang thắt lưng.

"Chắc không đi xa đâu." Ta an ủi: "Tiểu Thiên không phải đứa hay chạy lung tung, chúng ta cùng tìm nhé."

Văn Văn gật mạnh đầu, đột nhiên, nàng ấy khựng lại, rồi nói: "Ở kia kìa, ta thấy nó rồi, đó... đó là ai vậy? Bọn họ bắt Tiểu Thiên đi rồi!"

Đồng tử Văn Văn co rút lại, rồi không cần suy nghĩ lập tức chạy vội về phía đó.

"Chuyện gì vậy?"

Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, cũng vội vàng bước nhanh theo.

Tốc độ của Văn Văn không hề chậm lại, ta nhận ra xung quanh càng lúc càng vắng vẻ, trong lòng có chút bất an, muốn gọi nàng ấy dừng lại.

Đã lâu không vận động mạnh như vậy, ta có chút không chịu nổi, trán rịn mồ hôi, thở hổn hển, cổ họng bị gió lạnh ép chặt, nửa chữ cũng không thốt ra được.

Chỗ này không an toàn.

Tường đen, tiếng người xa dần, trời sắp tối mà sương mù mờ mịt.

Không thể đi vào nữa.

Ta dừng lại, tựa vào tường, cố nén cơn buồn nôn, lớn tiếng nói: "Văn Văn, bình tĩnh lại."

Bóng người phía trước khựng lại, rồi nàng ấy hơi nghiêng mặt, giọng run rẩy: "Phu nhân, người đi trước đi, ta không thể để Tiểu Thiên một mình ở đó sợ hãi."

"Văn Văn, nếu bọn chúng muốn bắt cóc trẻ con, sẽ không để ngươi thấy đâu, bọn chúng dùng Tiểu Thiên để dẫn dụ ngươi vào trong, con ngõ này đã rất vắng vẻ rồi, không thể đi sâu vào nữa. Chỉ cần ngươi không bị bắt, Tiểu Thiên sẽ không sao đâu."

Ta mím đôi môi khô khốc.

Văn Văn gần như không kiềm chế được mà giật tóc mình, dường như muốn ép bản thân bình tĩnh lại: "Ta không thể bỏ mặc nó được."

Ta bước lên phía trước, tháo mặt nạ thỏ của nàng ấy ra.

Mặt Văn Văn đầy vẻ hoảng loạn mơ hồ, khóe mắt còn vương nước mắt, đến khi ta đeo mặt nạ hồ ly của mình lên mặt nàng ấy, nàng ấy mới chợt phản ứng lại: "Không được, phu nhân."

Ta ôm lấy đầu nàng ấy, nói rõ ràng từng chữ từng chữ.

"Chạy ra khỏi đầu ngõ này, cứ chạy về bên trái, đi tìm Triệu Dục. Ngươi biết đấy, ta không chạy nhanh được."

"Phu nhân..."

Văn Văn liên tục lắc đầu, khóc lóc van xin: "Đừng mà, để ta tự đi!"

"Ta hứa với ngươi, Tiểu Thiên sẽ không sao đâu." Ta nghiêm túc và trịnh trọng nhìn nàng ấy: "Nếu ngươi đi, sẽ trúng kế của bọn xấu, nếu bọn chúng phát hiện ta không phải là ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là đe dọa thôi. Tin ta đi, Văn Văn."

"Cứ chạy đi, Tiểu Thiên sẽ không sao đâu, ta cũng vậy."

Thấy nàng ấy còn định mở miệng, ta nói: "Ngươi do dự thêm lúc nào, Tiểu Thiên càng nguy hiểm thêm lúc đó, ngươi còn muốn ở đây cãi với ta sao?"

Văn Văn lúc này mới đỏ hoe mắt, cắn răng, liều mạng chạy ra theo đường cũ.

Thấy nàng ấy cuối cùng cũng đi xa, ta mới thở phào nhẹ nhõm, khoác tấm khăn choàng vừa đổi từ người Văn Văn, chậm rãi bước vào trong ngõ sâu.

Không khí thoang thoảng hơi ẩm.

Có hơi lạnh rồi.

Tiếng pháo nổ vọng đến từ rất xa, nhưng không soi sáng được con ngõ tối đen này.

Ta lại ngoái nhìn về phía sau một cái, cuối cùng vén cổ áo, bước vào nơi tối hơn.

32

Vừa đi đến một khúc quanh, da đầu chợt đau nhói, một người đàn ông túm lấy tóc ta, ném về phía trước, ta lập tức đứng không vững, ngã xuống đất.

Cú này khiến ngũ tạng lục phủ như đảo lộn,

Ta tranh thủ nghỉ một lúc, may là hôm nay không đeo đồ trang sức gì.

"Phu nhân, xem như ngươi không may."

Từ phía trên truyền đến giọng nói khàn khàn thô ráp của tên nam nhân, chưa đợi ta tỉnh táo lại sau cơn chóng mặt, gã ta lại túm lấy tóc ta, buộc ta ngẩng mặt lên.

"Có người bỏ tiền mua mạng của ngươi, chúng ta cũng không còn cách nào khác."

Gã ta đột ngột buông tay.

Mặt phiến đá rất ẩm ướt, có mùi mốc, xộc thẳng vào mũi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.