Tiểu nhị trong quán dẫn chúng ta lên phòng riêng trên lầu hai.
Vừa mở cửa đã thấy Văn Văn chống cằm, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng động, nàng quay đầu lại, nở một nụ cười.
"Phu nhân."
Văn Văn lên tiếng, đứng dậy đến đỡ ta ngồi xuống.
"Ta còn chưa đến mức yếu ớt vậy đâu."
Ta thấy buồn cười.
"Phu nhân, người không thấy dáng vẻ của mình sao, ta thật sợ một cơn gió thổi qua sẽ cuốn người đi mất."
Văn Văn vừa nói vừa quay sang phía Thuý Nhi: "Thuý tỷ tỷ, ngươi ra ngoài trước đi."
Thuý Nhi theo phản xạ nhìn về phía ta, thấy ta gật đầu mới chậm rãi lui ra, khép cửa lại.
Ta nói: "Sao lại muốn ra ngoài nói chuyện thế?"
"Ở Triệu phủ, từng cử chỉ hành động của ta đều bị theo dõi." Văn Văn rót trà từ ấm vào chén, đẩy về phía trước: "Không biết người có thích uống không, ta không rành về trà."
Ta nhấp một ngụm tượng trưng rồi đặt xuống.
Ừm, vừa chát vừa đắng.
"Phu nhân, người nói thật với ta đi, người thật sự không yêu Triệu Dục sao? Hai người thật sự sẽ hòa ly sao?"
Văn Văn khẽ hỏi, giọng đầy vẻ không chắc chắn.
Nàng ấy dùng hai tay ôm chén trà trước mặt, móng tay vô thức cào cào vào thành chén.
Chưa đợi ta mở miệng, Văn Văn lại tiếp tục: "Làm thiếp cũng được, phu nhân, ta làm thiếp cũng được. Chuyện một đời một kiếp một đôi lứa gì đó, ai cũng biết là không thể, ta không cưỡng cầu đâu, ta chỉ muốn một danh phận để có thể đường hoàng ở bên cạnh Triệu Dục thôi."
"Nếu, nếu người cũng yêu Triệu Dục..."
"Văn Văn, ta không yêu hắn ta."
Ta cắt ngang lời nàng ấy, từng chữ từng chữ, nghiêm túc đáp: "Chúng ta kết hôn không phải vì yêu nhau, cho đến nay, thời gian ngươi ở bên hắn ta còn nhiều hơn ta."
"Nhưng người và chàng quen biết từ nhỏ, không phải sao?"
Văn Văn có phần không kìm nén được cảm xúc mà lên tiếng, thấy ta ngớ ra không nói gì, mi mắt run run, cúi đầu xuống: "Ta nghe đám hạ nhân nói thế, người và chàng là thanh mai trúc mã, mới là trời sinh một cặp."
"Bọn họ còn nói gì nữa?"
Ta nhíu mày.
Văn Văn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, giọng nói trầm xuống: "Họ còn nói, Triệu Dục cùng lắm chỉ là đang có hứng thú nhất thời với ta, sao có thể sánh bằng phu nhân."
Thực ra không chỉ có thế.
Hạ nhân đã quen thói xu nịnh, lúc đầu còn khách khí, nhưng nay đã qua lâu thế rồi, Văn Văn vẫn chưa có danh phận gì, họ lập tức cho rằng Triệu Dục chỉ nhất thời ham mê cái mới lạ.
Ngoại trừ Thuý Nhi, đa số gia nhân đều lơ là, thậm chí còn coi thường. Những lời khó nghe họ nói sau lưng, Văn Văn không nói ra.
"Phu nhân, ta biết, ta không thể nào đứng ở vị trí chính thê được, nhưng từ đầu ta cũng chẳng dám mơ tưởng. ta chỉ muốn cùng Tiểu Thiên có một nơi an ổn để sống mà thôi."
Ta mím môi: "Nếu ngươi muốn ở bên Triệu Dục, đó mới là nơi không an toàn nhất."
Văn Văn sững người.
"Là ý gì?"
Nàng ấy ngẩng đầu, giọng khàn đặc, ta mới nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và vẻ mệt mỏi của nàng ấy.
"Văn Văn, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi. Ở bên Triệu Dục, ngươi chắc chắn sẽ không được an ổn, nếu có chút sai sót, ngươi và Tiểu Thiên, đều khó thoát khỏi cái chết. Như vậy ngươi vẫn muốn ở bên hắn ta sao?"
Thấy nàng ấy không nói gì, ta lại tiếp tục, mang chút ý an ủi: "Nếu ngươi chỉ muốn cùng Tiểu Thiên sống những ngày tháng yên ổn, ta sẽ sắp xếp cho các người một nơi tốt, tiền bạc không cần lo lắng, hoặc nếu ngươi muốn mở một cửa tiệm nhỏ, cũng được. Trước đây không phải ngươi từng nói với ta, ngươi chỉ muốn buôn bán nhỏ, sống những ngày bình thường sao? Ta có thể giúp ngươi."
"Thế nào gọi là có chút sai sót thì khó thoát khỏi cái chết?" Giọng Văn Văn run rẩy, nắm được trọng điểm.
Ta cúi mắt, tránh né đề tài này.
"Ta đã nói rồi, ngươi có thể lựa chọn. Ở lại, ta sẽ sớm sắp xếp chuyện hòa ly; rời đi, ta bảo đảm ngươi có cơm no áo ấm."
"Nhưng tại sao người lại muốn giúp ta?" Văn Văn nhíu mày khó hiểu, ánh mắt bất an.
Ta "à" một tiếng, nhìn Văn Văn vì kích động mà đỏ hoe mí mắt, đỏ ửng cả mũi, khẽ cong môi.