Đột nhiên, ánh mắt của Lý Mộc đảo qua, vừa vặn chạm phải ánh mắt đang lén lút nhìn của ta.
Hít.
Ta vội vàng hoảng hốt thả rèm xuống, đầu óc trống rỗng.
Sao lại phải cùng đi với Lý Mộc, hai người bọn bọn họ đã quen biết đến mức này rồi sao?
Chưa kịp nghĩ rõ ràng, xe ngựa lại bắt đầu di chuyển, hướng về phía ngoại ô.
Triệu Dục và Lý Mộc đã đi săn.
Ta vốn cũng chỉ muốn ở trong lều, không ngờ tiểu cô nương kia lại tìm đến, mời ta cùng đi cưỡi ngựa săn thú.
Ta lắc đầu, có chút khó xử: "Sức khỏe ta không tốt, sợ phá hỏng nhã hứng của cô nương."
Nàng ta thân thiết tiến đến khoác tay ta, vừa kéo vừa cười nói: "Không sao đâu, ra ngoài một lát, còn có thể bị cóng tới bệnh được hay sao."
"Thật sự không được."
Ta hơi hoảng hốt, theo bản năng muốn rút tay ra, không ngờ vừa dùng sức một cái, tiểu cô nương đã bị hất ra, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Giữa lông mày nàng ta nổi lên vẻ tàn bạo: "Không phải vậy chứ, Ninh Thanh Hà, ngươi thực sự muốn ở trong cái lều nát này cả ngày để mốc meo sao?"
Ta cụp mắt, vừa định xin lỗi thì bức màn lều đã bị vén lên.
"Sao ta ở xa đã nghe thấy tiếng chó sủa thế nhỉ, phu nhân, quanh đây có chó sao?" Thúy Nhi bưng canh nóng trong tay, như mới phát hiện trong lều còn có người thứ hai: "Ồ, chào Lý tiểu thư."
19
Lý Khuynh nhướng mày, tức giận đến đỏ mặt: "Ngươi mắng ai đấy?"
Thúy Nhi cúi đầu khom lưng đặt canh nóng xuống, trên mặt vẫn mỉm cười: "Đừng kích động, Lý tiểu thư, nô tỳ chỉ nói chó sủa thôi thôi, người nóng vội làm gì."
"Ngươi!"
Ta đứng chắn trước mặt Thúy Nhi, giọng lạnh lùng: "Lý tiểu thư, mời về cho."
"Về, về đâu chứ? Hôm nay ta không tin không dẫn được ngươi ra ngoài." Lý Khuynh nghiêm mặt, giọng điệu không thiện chí.
Ta sửng sốt, lập tức bị một lực mạnh ôm lấy, vứt lên vai, ta bị động tác đột ngột này làm cho sợ hãi, lồng ngực đau nhói.
Bên tai truyền đến tiếng kêu nóng nảy của Thúy Nhi.
"Thả phu nhân xuống, ngươi mau thả phu nhân xuống!"
Ta bị lắc lư đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể cố gắng nhịn cơn buồn nôn.
Lý Khuynh bước nhanh ra ngoài, miệng lẩm bẩm khinh thường: "Có thể có chuyện gì chứ, yếu ớt muốn chết. Không biết ca ca thích ngươi ở điểm nào."
Đầu óc ù ù.
Lại một cảm giác mất trọng lượng.
"Bổn tiểu thư sẽ đi săn với ngươi."
Vó ngựa bắn tung tuyết vào mặt, đau đến nỗi ta vùng vẫy ngả ra sau, bị người bên cạnh không kiên nhẫn kéo lại, đặt lên lưng ngựa.
Cây khô và tuyết, trải dài vô tận. Đã cách lều rất xa rồi.
"Lý tiểu thư, để ta quay về đi." Ta vô vọng túm chặt y phục nàng ta, giọng không biết là do sợ hay lạnh, khàn đặc.
Trước đây ta chưa từng tiếp xúc với cưỡi ngựa, thậm chí còn hơi sợ độ cao. Tốc độ của Lý Khuynh rất nhanh, thấy ta nhút nhát như vậy, ngược lại còn trêu chọc vung thêm dây cương, phi nhanh trong rừng.
"Nhát như chuột." Nàng ta cười khẩy.
Quá nhanh rồi.
"Ta..."
Tim đập không kiểm soát được, máu cũng như đang chảy ngược. Thân thể ta cứng đờ, dưới kích thích như vậy, ý thức dần dần mơ hồ, ngã về phía sau. Ta đưa tay, muốn nắm lấy thứ gì đó, đầu ngón tay chỉ chạm được luồng không khí lạnh.
Bịch.
Rơi xuống đống tuyết dày.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
20
Ta và Lý Khuynh chỉ gặp mặt hai lần.
Một lần là lúc nhỏ, ở Lý phủ, Lý Khuynh cười hỏi ta tên gì, ta đáp: "Ninh Thanh Hà."
"Thanh Hà? Ta còn tưởng là Thải Vân cơ."
Ta lắc đầu: "Là chữ Thanh của nước trong, chữ Hà của vô hà."
Trên đầu Lý Khuynh vẫn còn búi hai cái bánh bao nhỏ, nàng ta suy xoa cằm nghĩ xoa, sau đó đột nhiên hiểu ra mà mở miệng: "Ồ, là chữ Hà của ngọc có tì vết à."
Lý Khuynh cười khen một câu: "Đặt tên không tệ."
...
Ta bị lạnh đến tỉnh lại.
Tứ chi đều trở nên cứng đờ, ta chống người dậy, kiệt sức tựa vào một gốc cây, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Tuyết rơi lớn hơn.
Ta có thể nghe thấy tiếng đập yếu ớt của trái tim, và tiếng rơi xào xạc của những bông tuyết.