Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 128: Trước sau yến ẩm (Trung)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.

Khách khứa đầy nhà, ồn ào huyên náo, nữ quyến tụ tập trong phòng khách, nhìn thấy vật dụng phủ Cố hậu hĩnh ổn thỏa có lễ, bài trí nhìn qua thì tưởng đơn giản mộc mạc, nhưng nhìn kĩ lại đều là đồ quý, phú quý giấu trong vẻ an tường thoải mái, trên bàn trà các loại đĩa chén đều là gốm Quan Diêu [‘]ngọc phù dung màu phấn, trắng trong thuần khiết mà không mất đi sự đẹp đẽ tinh long lanh, dùng trong ngày xuân như này đúng là rất hợp tình hợp lý.

[‘]Một loại gốm quý đời Tống.

Hầu gái dâng trà nước điểm tâm đều mặc váy áo trắng hoa xanh, thắt đai lưng gấm khác màu nhau, lúc ra vào bưng trà đãi khách thì bước đi nhẹ nhàng điềm đạm, cúi đầu trả lời thỏa đáng đúng mực, cũng không liếc mắt loạn nhìn ngắm khách quý một lần nào.

Xem xét một hồi, mọi người đều thầm khen trong lòng, đồng thời cũng không còn coi thường Minh Lan như trước, nghĩ bụng rốt cuộc cũng xuất thân từ gia đình thư hương, tuy là con thứ, nhưng quy củ trị gia vẫn rất nghiêm khắc, một tòa nhà to như vậy, không có trưởng bối chăm nom chiếu cố, nàng tuổi còn nhỏ, lại một thân một mình cũng có thể khiến nơi đây sạch sẽ đâu ra đấy từ trong ra ngoài.

Kèm theo đó là sự coi trọng đối với Vương thị cũng nhiều thêm vài phần, có mấy quý phu nhân chủ động đi tới bắt chuyện bà ta. Vương thị từ trong tay Bình Ninh Quận chúa đã rút ra được nhiều bài học kinh nghiệm, hiểu rõ cách thức giao tiếp với các quý phụ này, bà ta không kiêu không hèn mà còn rất có phong độ.

Minh Lan để Lô lão phu nhân lớn tuổi nhất và đến muộn nhất ngồi ở vị trí trên cùng, sau đó mọi người bắt đầu chào hỏi một trận, nhìn thấy cô Thẩm nhỏ ngồi ở trong góc, liền đi tới nói cảm ơn: “Hôm nay nếu không có chị, tôi thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, cảm ơn chị rất nhiều!” Sau đó tự mình châm trà cho cô Thẩm nhỏ.

Cô Thẩm nhỏ không khách khí tiếp nhận chén trà, cười ha ha nói: “Cảm ơn thì không cần, tôi chẳng qua chỉ là tốn chút nước miếng mà thôi, tôi vốn sinh ra ở nông thôn, không biết ngâm thơ vẽ tranh đùa gió trêu trăng, không học được những quy tắc phiền phức kia, sau này chị không chê tôi là tốt lắm rồi.”

“Lời này ai dám nói chứ?” Minh Lan quay đầu lại nhìn khách quý trong phòng, thấy vợ Trịnh Tuấn chị dâu của cô Thẩm nhỏ đang đứng cạnh phu nhân Thọ Sơn Bá nói chuyện, giật mình, quay lại cười nói, “Em gái của Hoàng hậu, nhà mẹ đẻ là Quốc cữu, phải nói là chị không chê tôi mới đúng, đến đây, tôi với chị đã làm quen cả buổi rồi, giờ để tôi dẫn chị tới gặp mặt chị em trong nhà.”

Cô Thẩm nhỏ nhìn Trịnh phu nhân bên kia, bình tĩnh đi theo Minh Lan tới chỗ phu nhân Thọ Sơn Bá, đi tới trước mặt, Minh Lan vui vẻ nghiêng người hành lễ: “Bác à, cháu đã lâu không được gặp bác rồi, chị cả cháu nói bác về quê một chuyến, dọc đường đều thuận lợi chứ ạ?”

Phu nhân Thọ Sơn Bá vốn luôn cởi mở thẳng tính, trên gương mặt tươi tỉnh tràn đầy sinh lực đều là ý cười: “Đều tốt cả, tranh thủ thân thể còn khỏe thì nhanh chóng về quê giải quyết những chuyện nên làm cho xong, miễn cho ngoảnh đi ngoảnh lại lại chả làm ăn được gì, không nghĩ tới ta đi chuyến này, cháu đã gả cho người ta, làm hại Văn Anh không được uống rượu mừng của cháu.”

Viên Văn Anh ở bên cười tủm tỉm kéo tay Minh Lan: “Em nói đi nha, đến khi nào em mới chịu bồi thường chị một bữa no nê đây?”

Minh Lan lấy ngón trỏ ấn lên trán Viên Văn Anh một cái, cười mắng: “Hừ, chị dám đổi trắng thay đen, rõ ràng là chị bỏ lỡ rượu hỉ của em, còn có mặt mũi đứng đây đòi được bồi thường! Đúng ra chị phải nói nên đền bù cho em thế nào nha!”

Cô Thẩm nhỏ nhìn phụ nhân đứng cạnh Thọ Sơn Bá phu nhân, nói khẽ: “Chị dâu.”

Trịnh phu nhân khoảng ba mươi ba ba mươi bốn tuổi, khuôn mặt đoan trang, có mấy phần uy thế bất khả xâm phạm, chỉ chậm rãi gật đầu: “Chị dâu bên nhà mẹ em sao lại không thấy đến?” Người chị ta hỏi là Uy Bắc Hầu phu nhân Trương thị.

Cô Thẩm nhỏ cúi đầu nói: “Anh cả em nói là chị ấy trong người không khỏe, cho nên hôm nay không đến được ạ.”

Trịnh phu nhân dùng ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn cô Thẩm nhỏ một cái, thản nhiên nói: “Bác ở phía bên kia, em cùng chị đi qua chào hỏi một lát đi.”

Cô Thẩm nhỏ vội vã lên tiếng trả lời, trên mặt hơi lộ ra nét vui mừng phấn khởi, quay sang Minh Lan cười cảm kích, sau đó hai chị em dâu bọn họ chào phu nhân Thọ Sơn Bá, rồi xoay người đi tới chính phòng.

Lưu lại Minh Lan và Viên Văn Anh cùng với mẹ chồng chị ta, ba người phụ nữ nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau, vẫn là Viên Văn Anh mở miệng trước, thở dài nói: “Đúng là một người chị dâu lợi hại nha, còn có uy hơn cả mẹ chồng nữa.”

Phu nhân Thọ Sơn Bá thong thả nói: “Con không biết đấy thôi, Trịnh lão phu nhân sức khỏe không tốt, đã nhiều năm không quản việc nhà rồi, nghe nói Trịnh Kiêu là do một tay chị dâu nuôi lớn, đúng là dâu trưởng như mẹ mà.”

Minh Lan lắc đầu nói: “Được người khác xem như mẹ chồng, Trịnh phu nhân nhỏ thật quá lợi hại nha.”

Viên Văn Anh vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Thọ Sơn Bá phu nhân trợn mắt nói: “Hai đứa đúng là không hiểu chuyện, chẳng biết cái gì cả, hai con chỉ là vẫn chưa bị mẹ chồng cho ăn trái đắng đấy thôi!”

Minh Lan rụt cổ ha ha cười nói: “Xem bác nói kìa, cháu thì tạm không nói đến, còn chị Văn Anh quả thật là rất may mắn nha, có bác ruột là mẹ chồng, được yêu thương hết mực, sao có thể chịu khổ nha?”

“Mẹ! Người nghe con bé Minh nói linh tinh gì này!” Viên Văn Anh làm nũng kéo tay áo phu nhân Thọ Sơn Bá, ngước mắt nhìn về phía Minh Lan, phu nhân Thọ sơn Bá kéo hai nàng tới bên người, nhẹ nhàng ôm lấy, cười nói: “Được rồi được rồi, hai con đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn có phúc lớn!” Nói đùa vài câu, bà lại thở dài, “Nói ra cũng là nhà họ Thẩm sai, dù chưa đến mức coi là ái thiếp diệt thê, nhưng nhà đó cũng quá coi trọng dì Trâu kia rồi, hôm nay quốc cữu phu nhân không đến, sợ là lại bị chọc tức rồi.”

Minh Lan không hiểu nói: “Việc này cùng nhà họ Trịnh có can hệ gì ạ?” Vì sao Trịnh phu nhân lại mặt nặng mày nhẹ với cô Thẩm nhỏ chứ.

Phu nhân Thọ Sơn Bá nhìn trái nhìn phải không thấy ai, liền nói: “Anh Quốc công năm xưa là người dẫn binh, nhà họ Trương bọn họ có căn cơ vững chắc, phàm là người có máu mặt trong quân đội, có mấy người không có quan hệ tốt với bọn họ đây? Huống chi năm đó lão quốc công còn cứu mạng Trịnh lão đại nhân cơ mà.”



Minh Lan nghe hiểu, quay đầu nhìn về phía hai chị em dâu nhà họ Trịnh, khẽ thở dài nói: “Nói tới dâu trưởng như mẹ, cháu nghe nói, Trịnh phu nhân nhỏ cũng coi như được một tay Trâu phu nhân quá cố nuôi lớn, tình cảm rất sâu nặng.”

Bao nhiêu tình nghĩa, bấy nhiêu khổ tâm, nói đến đây, phu nhân Thọ Sơn Bá cũng thở dài, khẽ lắc đầu, lúc này lông mày Viên Văn Anh khẽ nhíu, dường như mới nghĩ ra điều gì, không nhịn được nói: “Thật ra không chỉ như vậy, còn có…”

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy một vị phu nhân tuổi chừng bốn mươi năm mươi tuổi đi tới, bà ta mặt tròn phúc hậu, nhưng toàn thân lại vận một bộ bối tử đỏ tía hao văn đồng tiền vàng, đầu cắm đầy trang sức, thực đúng là lộng lẫy xa hoa quá mức, Minh Lan vội vàng đứng dậy cúi chào: “Cam phu nhân.”

Cam phu nhân tươi cười đầy mặt, cầm lấy cổ tay của Minh Lan, thân thiết nhiệt tình nói: “Cô bé này, nhìn một cái nào, đã gày đi một vòng rồi, sợ là do quá bận rộn đây mà! Con cũng thật là, nếu có mệt, thì chỉ cần nói một tiếng, người khác không nói tới, ta thích nhất là làm việc tốt, chắc chắn sẽ tới giúp đỡ! Nhưng mà cháu đúng là một đứa bé giỏi giang nha, nhìn phòng ốc với sân vườn này mà xem, chà chà…”

Giọng nói Cam phu nhân cao vút, lại thích cất giọng the thé, bà ta vừa mở miệng là cả phòng đều nghe thấy, chỉ nghe bà ta khen một lượt từ trong phòng ra ngoài phòng, cầm cổ tay Minh Lan không ngừng ca ngợi —— cuộc đời Minh Lan từng vô số lần được biểu dương, nhưng lần tán dương này thật sự khiến nàng không vui vẻ nổi, nàng chỉ cảm thấy như có gió thổi vù vù bên tai, da đầu cũng tê dại kịch liệt.

Cam phu nhân nói mãi không dứt, lại còn toàn nói những lời thân thiết, Minh Lan không khỏi buồn bực, nàng thân quen với bà già này như vậy từ khi nào không biết nữa?

Cam phu nhân vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc mai của Minh Lan, một bộ dạng gần gũi quan tâm của bề trên với con cháu mình, Minh Lan cố sức chịu đựng khó chịu trong lòng, cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, nàng rất muốn biết trong đầu bà ta đang toan tính chuyện xấu xa gì?!

Nửa khắc đồng hồ trôi qua, Cam phu nhân ba hoa đủ thứ chuyện trên đời, người bình thường sợ là chống đỡ không nổi, nhưng Minh Lan lại không nóng không lạnh, chỉ cúi đầu mỉm cười. Cam phu nhân nói chín mười câu, nàng chỉ đáp lại vẻn vẹn ba chữ, mặc dù có vẻ lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại ôn hòa cung kính, tuyệt không có nửa phần vô lễ vượt quá khuôn phép. Cam phu nhân dần không nhịn được, vội đổi đề tài, chỉ nghe bà ta nói: “… Cháu sau này nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì cứ đến tìm ta, dù gì chúng ta cũng là người một nhà mà! À… con gái nuôi của ta, Phượng Tiên có khỏe không cháu?”

Trong lòng Minh Lan chợt căng thẳng, âm thầm cười nhạt ‘Cuối cùng cũng tới rồi’, nàng cười nói: “Rất khỏe ạ.” Không nói nhiều thêm một chữ nào.

Cam phu nhân đờ người mất vài giây, khống chế bản thân chịu đựng không nổi cáu, cười nói: “Ai nha, hôm nay ta lại có thể gặp được người kiệm lời như vàng.”

Minh Lan vẫn mỉm cười không nói.

Cam phu nhân âm thầm nghiến răng, đối mặt với một nàng dâu mới chưa hiểu rõ thế sự, phải dễ dàng qua mặt mới đúng, nhưng bà ta lại cứ cảm thấy mình như đang đánh vào bịch bông vậy, bất kể bà ta nói gì, Minh Lan đều tỏ thái độ không mặn không nhạt, bà ta chỉ có thể tiếp tục nói: “Con nuôi của ta vốn cũng là tiểu thư nhà quan, đáng tiếc mệnh khổ, bây giờ con bé đã bước vào cửa phủ Cố, xem như là thoát khỏi bể khổ rồi, mong là cháu có thể nể mặt ta mà sau này quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn!”

Minh Lan vẫn mỉm cười như trước: “Đó là đương nhiên ạ.”

Cam phu nhân hơi cảm thấy bất lực, bà ta gắng gượng cười nói tiếp: “Phượng Tiên có thể đọc sách viết chữ, cũng từng học qua chút thi từ ca phú, chẳng qua không thể so được với cháu, con bé nếu gây ra lỗi lầm gì, cháu cứ dạy dỗ thẳng tay, không cần phải nể mặt ta làm gì! Nếu hai người có thể sống chung hòa thuận, sau này mọi việc trong ngoài nhà, cũng thêm người giúp đỡ cháu giải quyết, có đúng không?”

Minh Lan rũ mắt, giọng nói ấm áp pha chút ngượng nghịu: “Cái này không dám ạ.”

Cam phu nhân nhìn chằm chằm Minh Lan một lúc lâu, rốt cục không nhịn được nữa, có chút không vui nói to: “Thấy cháu hôm nay bận thành như vậy, ta làm bề trên cũng không đành lòng, không bằng để Phượng Tiên ra giúp đỡ cháu, tiện thể cho ta gặp mặt nó luôn!”

Bà ta vừa dứt lời, tiếng nói cười xung quanh bỗng nhỏ đi vài phần, hai người họ nói chuyện gì không phải tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy, nhưng những nhóm khách nữ ở bốn phía gần đó đều nghe thấy. Minh Lan có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dò xét xung quanh đang bắn tới, bọn họ mặc dù giả vờ không để ý không quan tâm tới, nhưng thực chất đều đang âm thầm quan sát sự tình phát triển ra sao.

Không ít phu nhân âm thầm lắc đầu, nghĩ Cam phu nhân khinh người quá đáng, nào có chuyện vợ cả đang mở tiệc đãi khách, lại ép người ta gọi thiếp thất thông phòng ra, lại còn ở trước mặt bao nhiêu người.

Minh Lan lẳng lặng nhìn thẳng Cam phu nhân, ánh mắt đột nhiên trong suốt sắc sảo. Cam phu nhân bị nhìn như vậy, nhất thời có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó liền thấy vô cùng vui sướng.

Viên Văn Anh và phu nhân Thọ Sơn Bá hơi hơi lo lắng, bữa tiệc lớn như vậy, chủ nhà tuyệt đối không được nổi giận, càng không được phát sinh tranh chấp với khách, đây còn là Cam phu nhân nổi danh dai như kẹo da trâu, không biết thẹn là gì, suốt ngày làm phiền người khác, sợ Minh Lan không từ chối được, chỉ có thể đưa con bé kia ra, đến lúc đó Cam phu nhân dẫn nó làm lễ ra mặt với mọi người, vậy cũng có thể coi là đã qua cửa rồi. Bấy giờ, chỉ sợ sẽ để lại nhiều hậu họa vô cùng!

“Hỗ trợ?” Minh Lan mỉm cười hỏi vặn lại.

Cam phu nhân cười cười: “Đúng vậy, đều là người một nhà cả, dù sao cũng không nên để cháu mệt mỏi quá mức, còn con bé lại được hưởng phúc một mình.” Vừa nói xong lại đổi giọng, bà ta giả bộ lo lắng nói: “Nhắc tới mới nhớ, ta cũng đã rất lâu rồi không thấy mặt con bé…”

“Được ạ!” Minh Lan cắt ngang lời bà ta, rất sảng khoái đồng ý, khiến mọi người xung quanh đều giật mình, có người âm thầm chế giễu, có người thì cười giễu, lại có người chỉ như xem kịch vui.

Cam phu nhân vui mừng, đang muốn nói tiếp, Minh Lan chợt cười tươi như hoa xuân, dịu dàng nói: “Đã sớm nghe nói cô Phượng Tiên tài nghệ hơn người, năm đó là người đứng đầu Giáo phường ti, cháu đang sợ mấy cô kia không làm chủ được dàn nhạc, không bằng mời cô Phượng Tiên đến đây đàn hát ca múa một phen, Cam phu nhân, người thấy sao?”

Lời vừa ra, cả phòng đều yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng sững sờ nhìn qua, có mấy người kinh ngạc đến mức miệng há hốc, phu nhân Thọ Sơn Bá thì không nhịn được cười, vội càng cầm khăn lên che, Viên Văn Anh trốn đằng sau lưng bà ấy, hai vai run rẩy không ngừng ——hay! Hay quá đi mất! Đối phó với người da mặt dày không biết xấu hổ, phải thẳng tay dứt khoát không nể mặt!

Lời Minh Lan nói cũng không sai một chút nào, đều là sự thật mà, Giáo phường ti hay tài nghệ hơn người đều là thật, dù cho cô Phượng Tiên kia được xếp vào hàng thiếp thất thì sao chứ? Thế gia vọng tộc cũng đầy người đem tiểu thiếp ra ca múa đãi khách đấy thôi.

Cam phu nhân giận run người, lại thấy Minh Lan nhìn thẳng mình, ánh mắt thản nhiên trấn tĩnh, không chút sợ hãi.

Cam phu nhân chỉ có thể thu hồi ánh mắt, bà ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng Minh Lan lại có thể nhẹ nhàng dứt khoát chọc thủng tầng giấy kia, bà ta vốn tưởng Minh Lan là nàng dâu mới thì sẽ xấu hổ thẹn thùng không dám mở miệng, chỉ có thể cắn răng bỏ qua. Sắc mặt bà ta thay đổi mấy lần, tức giận mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi, còn mơ hồ nghe thấy bốn phía truyền tới tiếng cười châm biếm giễu cợt, mặt lập tức đỏ như máu heo.



Thật ra rất nhiều phu nhân đang ngồi ở đây cũng không thích hành vi của Cam phu nhân, chẳng qua là chuyện không liên quan đến mình, không cần thiết phải xen vào, thế nhưng họ cũng hết sức trông vào mà cười nhạo, không ai đứng ra giúp Minh Lan, tự nhiên cũng sẽ không hơi đâu đi giúp Cam phu nhân.

Cam phu nhân đang không biết xuống đài kiểu gì, Lô lão phu nhân ngồi ở vị trí cao nhất vẫn một mực giả câm giả điếc đột nhiên lớn tiếng nói: “Con bé Sáu, bao giờ cháu mới chịu khai tiệc đây, nếu để lão bà ta bị đói, sau này sẽ tìm mách bà nội cháu đấy nhé!”

Những lời này chọc cho không ít người phải cười thành tiếng, Minh Lan đỏ mặt ngại ngùng nói: “Ôi chao, hôm nay được làm quen với nhiều người như vậy, cháu hưng phấn chốc lát, suýt chút nữa thì quên mất tiêu! Lão phu nhân chớ trách cháu nha, chúng ta lập tức khai tiệc.”

Lô lão phu nhân khoát tay một cái nói: “Không sao, cháu còn nhỏ mà đã phải lo liệu nhiều việc, làm được như này đã là rất tốt rồi!”

Trong lúc nói chuyện, Minh Lan sai hầu già dẫn mọi người ra khỏi phòng khách, đi tới nơi bày tiệc là sảnh Liên Trì Thiên. Lô lão phu nhân cắt ngang câu chuyện như vậy, làm không ít người thất vọng vì không xem được kịch hay, còn Cam phu nhân thì thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ bước xuống bậc thang mà Lô lão phu nhân vẽ ra.

Huyên đại phu nhân thấy một hồi tranh chấp hóa hư vô, vội vàng tiến lên giúp đỡ dẫn đường. Minh Lan đi phía sau mọi người, đang muốn bước ra khỏi cửa lại bị Viên Văn anh lôi kéo, chỉ thấy chị ta cười tới mặt mũi đỏ bừng, ghé vào bên tai Minh Lan thì thầm: “Em có biết mụ đàn bà không biết xấu hổ kia tổng cộng đã tặng đi bao nhiêu “con gái nuôi” không?”

Minh Lan ngạc nhiên nói: “Rất nhiều hay sao ạ?”

Viên Văn Anh hứng trí gật đầu: “Nhà em một đứa, nhà Thẩm quốc cữu một đứa, nhà cậu Trịnh nhỏ chỉ huy sứ đều tặng một người, còn có mấy vị tổng binh ở Bắc Cương nữa! Nghe nói trong một bữa tiệc rượu, các tướng lĩnh đang ngồi ở đó đều bị Cam tướng quân tặng người!”

Minh Lan giật nảy mình, nàng vừa rồi đã lĩnh giáo được sự trơ trẽn của Cam phu nhân, không nghĩ tới người nhà họ Cam lại mặt dày tới mức độ này: “Ha ha… Hai nhà Thẩm Trịnh đều là mới kết hôn nha!”

Làm to mọi chuyện gây nên sự chú ý như vậy, chỉ sợ cũng chỉ là quân tốt thí mà thôi, không biết chỗ dựa đằng sau là ai đây.

“Không sai! Chị vẫn không dám nói với em, hôm nay thấy em không sợ hãi như vậy, chị cũng yên tâm rồi!” Viên Văn Anh nói cười lộ ra hàm răng trắng như hạt gạo, hai mắt hưng phấn mở to, “Dì Trâu nhà Thẩm quốc cữu thật lợi hại nha, vừa đến tay đã đem tặng cô gái kia đi. Chỗ họ Trịnh mới khó xử, không muốn cùng họ Cam xích mích, nhưng Trịnh phu nhân nhỏ mới về làm dâu chưa lâu, sao chịu bỏ qua, khóc sống khóc chết náo loạn hơn nửa tháng. Trịnh Tuấn đại nhân sợ làm mích lòng Hoàng hậu, liền quyết định thay em trai nạp cô gái kia, lần này lại đến lượt Trịnh phu nhân ra tay! Trịnh phu nhân nổi danh đoan trang nghiêm khắc, ghét nhất chính là những người phụ nữ lẳng lơ, chị ta không nói hai lời liền nạp cho chồng mình một lương thiếp, nói nạp thiếp thì được, nhưng nạp người như vậy thì tuyệt đối không được, thế là lại ồn ào một trận nữa…”

“Sau đó thì sao ạ?” Minh Lan rất hứng thú nghe, vội hỏi.

Viên Văn Anh cười không khép được miệng, đứt quãng nói: “Ha ha… sau đó Trịnh lão phu nhân ra tay, bà ấy, bà ấy,… ha ha, bà ấy thay Trịnh lão đại nhân nạp cô gái kia làm thiếp! Ha ha… Trịnh lão đại nhân nằm liệt giường đã nhiều năm, muốn cử động cũng động không nổi nữa rồi …”

Minh Lan khâm phục không nói nên lời: “Trời ạ, trời ạ… này, này…”

“Vì chuyện này nên hai chị em dâu nhà họ Trịnh mới căng thẳng với nhau đấy.” Viên Văn Anh cuối cùng cũng hít thở bình thường trở lại, chị ta lau vài giọt nước mắt vì cười, “Chị dâu cả nhà chị với Trịnh phu nhân vốn là bạn thân từ nhỏ, nhà mẹ đẻ chị ta ở xa, nên thường đến nhà chị làm khách, sau khi chị ta kể rõ mọi chuyện, mọi người ai cũng cảm thấy tức giận! Hừ, sao lại có người không biết xấu hổ như thế chứ!”

Hai người cùng ôm bụng cười hồi lâu, cười đủ rồi mới vội vàng đi ra ngoài, cả hai đều là người cởi mở vui tính, rất hợp ý nhau, vừa đi vừa nói, cười đùa vui vẻ suốt cả quãng đường đi, Minh Lan thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, chị hẳn đã về thăm nhà mẹ đẻ, thấy mặt cháu trai mới rồi chứ?”

Viên Văn Anh lặp tức thở ngắn than dài: “Haiz, chị có về rồi, chị dâu khỏe, cháu trai út cũng rất khỏe mạnh, chỉ có mẹ chị là không tốt thôi.”

“Có chuyện gì ạ?”

Viên Văn Anh mặt ủ mày chau nói: “Bác tự nhiên tặng cho bố chị một người thiếp, mẹ chị ầm ĩ suýt nữa thì lật cả nóc nhà, nhưng vẫn không thay đổi được gì, hôm kia đã kính trà vào cửa rồi.”

“Hả! Sao lại…” nhanh thế?!

Minh Lan vui mừng quá đỗi, suýt chút nữa lộ ra ngoài, lời đến miệng vội vàng thay đổi: “Sao bác lại làm thế nhỉ?”

“Đúng thế!” Viên Văn Anh buồn rầu nói, “Cũng không biết bác nghĩ gì mà lại tặng một cô gái lỡ thì 20 tuổi cho bố chị, nói ra thì chị ta cũng xuất thân từ gia đình có gia giáo đàng hoàng, chỉ là bố mẹ mất sớm, vì nuôi dưỡng em trai em gái mà làm trễ nải hôn sự của chính mình, dáng dấp tình tình không tệ, lại còn có thể đọc sách viết chữ, cha chị…” Chị ta thở dài thườn thượt “Cha chị cũng rất thích.”

Minh Lan sâu sắc kính nể hiệu suất làm việc của phu nhân Thọ Sơn Bá, thật đúng là có tố chất của một nhân tài mà, nói một mà hiểu mười.

Trung Cần Bá là người từng trải, tính tình nghiêm túc cẩn thận, cô gái nhỏ mười mấy tuổi sao có thể vừa mắt ông ấy, người vừa dịu dàng lại kiên cường, tri thư đạt lễ như chị ta mới là đối tượng thích hợp; huống hồ, chị ta vì chăm sóc em mình mà tự làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của bản thân, chắc hẳn nhân phẩm cũng không tệ, sau này chắc sẽ không gây ra chuyện ái thiếp diệt thê.

Lần này mẹ chồng Hoa Lan có chuyện để làm rồi, mong là chị ấy có thể trải qua những ngày tháng vui vẻ thoải mái, Minh Lan thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt sang nhìn Viên Văn Anh, liền cảm thấy hơi chột dạ.

Nàng sờ mũi một cái, cúi đầu cau mày, kéo cánh tay của Viên Văn Anh, vẻ mặt đau thương cất bước đi về phía trước, biểu thị sự kiên định: Làm bạn thân của nhau, bọn họ có thể cùng buồn đau cùng chung vận mệnh, bố bạn ngoại tình, chẳng khác nào bố mình cũng ngoại tình, cái thế giới coi có người thứ ba là hoàn toàn hợp pháp, là chuyện rất đỗi bình thường này khiến bọn họ quyết tâm cùng nhau cố gắng, cùng nhau tạo nên ngày mai tươi sáng.

Gốm ngọc, gốm Quan Diêu
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.