Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 107: Phủ Ninh Viễn hầu mỗi người một vẻ



Hai người ầm ĩ đến đêm khuya mới yên tĩnh. Minh Lan sức cùng lực kiệt nằm liệt giường, trên người dính nhơm nhớp khó chịu nhưng không muốn nhúc nhíchchút nào, mí mắt giống như bị núi Thái Sơn đè xuống. Cố Đình Diệp thì mấy năm qua ở bên ngoài ăn gió nằm sương, sinh hoạt rất cẩu thả, cũng không muốn xuống giường tắm rửa, chỉ thân mật ôm Minh lan nửa tỉnh nửa mê.

Minh Lan ngủ rất say, mơ màng giống như trở lại thời đại học đi tập quân sự, cả ngày luyện đi đứng nghiêm nghỉ tám tiếng đồng hồ, buổi tối đầu vừa dính gối là bất tỉnh nhân sự, toàn thân giống như bị đánh tơi bời một trận, eo mềm nhũn, chân mỏi nhừ, xương khớp giống như bị tháo ra lắp lại, đầu óc là một khối hồ dán, khác biệt duy nhất là một chỗ không nên đau lại đặc biệt đau.

Tờ mờ sáng, Minh Lan bị ép tỉnh lại, giống như cá chép trên sông chật vật há mồm hít thở, mở mắt nhìn xung quanh tìm thấy một cái chân giò hun khói Kim Hoa cỡ đại vắt trên bụng mình. Nàng hết sức nhịn nỗi kích động muốn cào mặt người, nỗ lực xoay mình muốn di chuyển, không ngờ lại đánh thức Ngũ Chỉ Sơn nằm cạnh. Hắn liền giơ tay lên, ôm chặt Minh Lan trong lồng ngực, cúi đầu hôn gò má của nàng, cảm thấy chạm vào ấm áp trắng mịn, không nhịn được lại nhào nặn vuốt ve một trận.



(‘)Chân giò Kim Hoa: Đặc sản đặt theo tên thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc

(‘) Ngũ Chỉ Sơn là ngọn núi sinh ra từ bàn tay Phật tổ đè Tôn Ngộ Không đó.

Cố Đình Diệp từ từ tỉnh lại, chút rục rà rục rịch. Minh Lan như con rùa liều chết chui vào trong chăn, đầu vùi vào gối. Cố Đình Diệp cũng không lật rùa lên, chỉ đơn giản là đè lên trên, hôn dọc theo sống lưng nhẵn nhụi mảnh mai của thiếu nữ, cằm mới mọc râu cọ xát làm lưng nổi lên từng mảng hồng hồng.

Lần này Minh Lan bị ép đến mức hít vào thì ít thở ra thì nhiều, gần như muốn trợn trắng mắt, khó khăn quay đầu lại: “Chàng, chàng, chàng mau tránh ra!… Em sắp tắt thở!” Cố Đình Diệp cười ha hả trở mình, tiện tay ôm vợ nhỏ nằm trên người mình. Minh Lan nằm nhoài trên lồng ngực của hắn thở dốc, thấy hắn cười sung sướng thì càng hận hơn, nắm tay lại tàn nhẫn đấm hai cái, ai biết hắn ta bắp thịt cứng ngắc như sắt, ngược lại còn làm đau tay của chính mình. Minh Lan không nhịn được kêu lên: “Thả em ra, em đi tìm thuốc dán!”

Cố Đình Diệp cười đáp: “Không sao, tôi không đau.”

Minh Lan giận dữ: “Em đau.”

Trên đời này, hai nơi thô tục nhất là giang hồ với quân doanh cậu hai Cố đều đã lăn lộn, hơn nữa còn lăn ra khuôn ra dạng. Quả nhiên, Cố Đình Diệp lập tức hiểu nhầm, ánh mắt hắn tối sầm lại, nhẹ nhàng xoa gò má Minh Lan, nhẹ giọng thương tiếc nói: “Sau này sẽ hết đau.”

Minh Lan mất hai giây mới hiểu ra, mặt đỏ như lửa thiêu, nín giận nói: “Không phải chỗ đó đau!” (Minh Lan nhà ta toàn mạnh miệng, nào là không mệt, nào là chỗ đó không đau : ))



“Em không đau?” Mắt Cố Đình Diệp lại sáng lên, giọng nói mang theo ước ao, bàn tay hạnh kiếm xấu sờ xuống.

Minh Lan thở hổn hển, dùng sức đè tay chắn lại, nửa người bủn rủn đau đớn, đôi mắt thanh tú trợn lên nói: “Em không làm [‘]!” Một lời hai ý nghĩa, Minh Lan cảm thấy câu chữ của mình rất có thâm ý.

[‘]干: vừa có nghĩa là làm, vừa có nghĩa là khô ráo sạch sẽ.

Mặt trời vừa ló rạng, từng chùm nắng bình mình xuyên qua màn, trong màn trướng phù dung tình ý miên man, Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan, chỉ thấy khuôn mặt trắng như tuyết của nàng có vẻ mệt mỏi, dưới mí mắt còn có vành đen rõ ràng, chỉ có đôi mắt to vẫn long lanh sáng, nửa vui nửa giận. Trong lòng Cố Đình Diệp vui vẻ, kéo tay nhỏ của nàng đến bên miệng nhẹ nhàng thổi, con mắt sâu thẳm anh tuấn như có sóng dạt dào tràn ra.

Cái này rơi vào mắt Minh Lan lại cảm thấy rất có tính ám chỉ, gò má lập tức hồng như lửa đốt, suy nghĩ trong bụng nửa ngày mới phun ra một câu: “Cái kia…ừm… giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt…” Càng nói giọng càng nhỏ, giống như là đang xin khoan dung.

Cố Đình Diệp bật cười, ôm Minh Lan vào trong ngực nhào nặn lại thành một khối hôn xuống, lồng ngực rung lên vì cười.

Lúc này hầu gái cách lớp màn cửa nhẹ nhàng thưa: “Ông hai, bà hai(nhị lão gia, nhị phu nhân)[‘] nên dậy rồi ạ.”



[‘] Gia là phải lên hàng ông rồi T_T, chỗ này để ông hai và hai cho nó shock : )) Sau này để lại là nhị lão gia nhị phu nhân nhé, để ông bà nghe hết hồn.

Minh Lan mất một lúc mới nghĩ ra là đang gọi mình, vội vã muốn ngồi dậy, nhưng mà Cố Đình Diệp bên cạnh vẫn đang cười, Minh Lan siết chặt nắm tay nhỏ, dùng sức nện vào vai rộng nội công thâm hậu của hắng khẽ quát: “Không cho cười nữa! Có người đến rồi. Chàng còn cười? Còn cười? .. Cười nữa em gọi sai dịch đến bắt chàng lại!”

Năm đó Diêu Y Y từng doạ cháu nhỏ bốn tuổi nhà anh họ như thế, nguyên văn là: cháu còn khóc, dì gọi cảnh sát bắt cháu lại! Bây giờ rối lên, nàng bật thốt ra lời dọa nạt cũ mèm này.

Cố Đình Diệp càng cười lớn, nằm nhoài ra đệm chăn rung cả người. Minh Lan nằm trên đệm gấm bị thân thể cao lớn của hắn phủ lên khuất bóng, thẹn quá hóa giận muốn cắn hắn một phát, giương nanh múa vuốt giống như thú nhỏ mới mọc răng sữa, không có tính uy hiếp lại còn khiến cho người ta yêu thương. Náo loạn rất lâu Cố Đình Diệp mới coi như đủ, gọi người vào hầu hạ rửa mặt.

Thôi ma ma đã sớm chuẩn bị, dẫn Đan Quất cùng Tiểu Đào đi vào trước, mang áo choàng lớn bọc Minh Lan vào tịnh phòng rửa mặt rồi mới gọi hầu gái bên ngoài mang thùng nước với khăn nối đuôi nhau đi vào, một nhóm người hầu hạ Cố Đình Diệp, một nhóm người hầu hạ Minh Lan.

Chờ Minh Lan xong việc mặc xong xiêm áo đi ra đã thấy Cố Đình Diệp rửa mặt mặt quần áo xong, đang để Hạ Hà hầu hạ chải đầu vấn tóc. Hai người chỉnh trang đầy đủ, một ma ma có dáng quản sự đi vào, từ giữa giường lấy khăn hỉ trắng, nhìn một cái, mỉm cười rồi cất vào trong hộp gỗ mạ vàng có hoa văn chạm trổ sơn hồng.

Sáng ngày tân hôn cần sửa soạn long trọng. Minh Lan mặc váy áo bằng gấm rực rỡ hoa văn mẫu đơn hồng, cài cây trâm ngọc đỏ ngậm trai có năm sợi vàng ngũ phượng chiêu dương, khuyên tai san hô hồng rủ tua vàng ròng, trước ngực đeo vòng cổ hồng ngọc có hình song ngư đưa cát bằng vàng ròng, cổ tay đeo mười bảy, mười tám cái vòng long phượng vàng. Một thân quần áo trang phục đè bẹp Minh Lan, do nàng đêm qua chiến đấu hăng hái quá mức, bắp thịt cả người đau nhức, đưa tay là đau, nhấc chân cũng đau. Thôi ma ma đau lòng, nhớ lại từng vết xanh tím trên người Minh Lan, lúc nhìn về Cố Đình Diệp ánh mắt không khỏi hơi hơi không có ý tốt.

Cố Đình Diệp cũng mặc một thân bào phục đỏ tươi từ hai vai trở xuống đều là hoa văn con dơi hình tròn bằng tơ vàng, thắt lưng màu hổ phách khảm ngọc, đang đứng ở trước gương để Hạ Trúc chỉnh trang áo.



Minh Lan liếc sang, không nhịn được khen thầm một tiếng, màu đỏ rực rỡ sôi nổi như vậy, khí thế hừng hực, thường sẽ có mấy phần ôn nhu. Chẳng qua hắn là người cao to rắn rỏi, lưng thẳng vai rộng, lại tạo thành khí thế hiên ngang hào hùng.

Cố Đình Diệp qua gương thấy Minh Lan đang nhìn mình, liền nhìn lại nàng, quan sát từ trên xuống dưới một lúc mới mỉm cười nói: “Em thế này rất xinh đẹp.” Minh Lan gật gù, trong mắt lộ vẻ tinh nghịch, gương mặt lại rất đoan chính nhẹ nhàng nói: “Chàng thế này nhìn cũng rất xinh đẹp.”

Cố Đình Diệp giả vờ giận dữ trừng mắt một cái, Minh Lan nâng ống tay áo đáng thương cười làm lành. Trong chốc lát hai người nhìn nhau nở nụ cười không có chút nào gò bó xa lạ, có lẽ trong cuộc sống quả thực tồn tại thuyết dường như đã quen từ trước.

Hầu gái hầ già trong phòng cúi đầu không dám nói tiếng nào, trong lòng thầm giật mình. Ngườ phủ Thịnh nghĩ: ‘Cô chủ với chồng giống như rất quen thuộc ấy’. Người phủ Cố mờ mịt ‘Chưa từng thấy cậu Hai tính tình tốt như vậy’. Có mấy người có tâm tư nhín lén Minh Lan mấy cái, nghĩ phu nhân rực rỡ đẹp đẽ như vậy, cậu Hai hẳn là vô cùng thích.

Dựa theo chương trình thường lệ, ngày thứ nhất sau tân hôn quy trình như sau, đầu tiên dập đầu lạy người thân trực hệ, sau đó nhận mặt thân thích chi thứ, tiếp đến mở nhà thờ nhập tên họ vào gia phả, thời gian rảnh rỗi ở giữa thì dùng cơm. Bởi vì tình huống phủ Ninh Viễn hầu đặc biệt, trước đó Minh Lan từng lén hỏi Cố Đình Diệp, Cố Đình Diệp chỉ đáp một câu: “Tất nhiên phải bái cha mẹ đầu tiên.”

Câu này hàm nghĩa quá sâu sắc, quá mơ hồ. Đầu tiên là cha hắn đã sớm mất, thêm nữa, mẹ hắn mất còn sớm hơn, lại nữa, mẹ bây giờ của hắn là mẹ kế, còn có tin đồn mẹ kế con chồng quan hệ không phải là rất hòa thuận.

Minh Lan vô cùng buồn bực, dưới tình huống này nên hiểu thế nào lãnh đạo mới vừa ý đây.

Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa xuất hiện một vị ma ma quản sự mặc một thân áo dài gấm màu nâu vân hoa, hầu gái đứng bên cạnh vén rèm nhẹ nhàng cúi chào: “Chào Hướng ma ma.”

Hướng ma ma da trắng, mặt mày hiền lành, vừa vào cửa đã vái chào Cố Đình Diệp cùng Minh Lan, mỉm cười nói: “Nhị lão gia, nhị phu nhân, Thái phu nhân nói đầu tiên đi từ đường tế bái Lão Hầu gia cùng Bạch thái phu nhân, bà đi trước chờ.”

Cố Đình Diệp trả lời: “Làm phiền mama, vậy chúng ta đi.” Nụ cười ôn hòa nhưng không lên đến ánh mắt.

Minh Lan gọi Đan Quất kín đáo đưa bao lì xì cho Hướng ma ma. Hướng ma ma tươi cười nhận, sau đó cung kính xin lui. Hình như là nàng cười ân cần một chút với Hướng ma ma làm Cố ĐÌnh Diệp lặng lẽ nhìn nàng một cái, sau đó một nhóm người xung quanh cùng đi về phía từ đường.

Cái gọi là từ đường chính là nơi bày bài vị của tổ tiên, cũng là nơi tổ chức tế lễ. Thời cố đại xuất thân tổ tiên rất quan trọng, có người nói nhà nào mà bài vị tổ tiên càng nhiều, tổ tông càng vẻ vang thể hiện nhà đó có nguồn gốc từ xa xưa, là danh môn đời đời.

Hồi xưa cúng tổ tiên ở Hựu Dương, Minh Lan quỳ gối phía dưới vô cùng tẻ nhạt rảnh rỗi từng cẩn thận nhìn bài vị tổ tiên họ Thịnh, kết quả, ai! Chẳng trách họ Thịnh gia có danh vọng, tiền tài, quyền thế như vậy nhưng ở quê vẫn không dám xưng anh cả.

Nghe tin vỉa hè của Phẩm Lan, truyền thuyết kể cụ tổ Thịnh vốn là xuất thân ăn mày, ngay cả họ tên mình là gì cũng không biết, một ngày nghe thầy tướng kiêm ăn xin kể chuyện, nói thời hưng thịnh sắp đến. Một đám ăn mày bụng đang đói meo lại nổi lòng ao ước. Cụ tổ lúc này mới cắn răng mà sống tiếp, sau đó thành công liền lấy chữ Thịnh làm họ, tiện thể tự đặt tên cho mình. Có điều tin vỉa hè của Phẩm Lan mười phần thì có thể chín phần là hư cấu, nguyên nhân là chị ta không kiên nhẫn quỳ ở từ đường, u oán đầy bụng nên nói xấu.

Thực ra, cụ tổ Thịnh tuy từ nhỏ đã mất cha mẹ phải lang thang ăn xin nhưng vẫn ngờ ngợ nhớ cha mẹ mình, tổ tiên phía trên đã mất thì không nhớ gì cả. Ông cụ lại không đủ can đảm bịa chuyện nhỡ may sau này lại bị báo cáo lên triều đình, vì lẽ đó từ đường của họ Thịnh bài vị thực sự rất là nghèo nàn, gom lại không đủ một đám anh em hồ lô (Bảy anh em hồ lô đó).

Cho nên khi Minh Lan đúng trong từ đường họ Cố, tự nhiên nảy sinh cảm giác tự ti.

Nhà lớn cột cao trang nghiêm tịch mịch, tường chính diện đặt bàn thờ tế cao tám, chín bậc, bài vị đặt mỗi tầng từ dưới lên trên cao tám, chín tấc, có tới mười bảy, mười tám tầng, nhìn đống bài vị chi chít, Minh Lan không khỏi hụt hơi.

Tần thái phu nhân đã ở từ đường, bà vừa nhìn thấy Cố Đình Diệp liền đi lên mấy bước, ôn hòa cười nói: “Hôm qua chắc là mệt lắm rồi, được rồi, mau mau đến dâng hương dập đầu lạy đi.”

Hầu gái đã chuẩn bị sẵn đệm cói cùng hương, Minh Lan nhìn lên chỉ thấy ở chính giữa hàng đầu tiên có một khối bài vị khá mới, trên ghi “Tiên phụ Cố Công Yển khai vị”. Minh Lan trong lòng hiểu rõ, ở bên cạnh Cố Đình Diệp nhắm mắt theo, cung kính quỳ xuống trên đệm sau đó đốt hương cầu xin thần phật phù hộ, cuối cùng đặt hương vòng lên đỉnh vạc. Vừa mới xong, Minh Lan liếc nhìn chỉ thấy Cố Đình Diệp bình tĩnh nhìn ở dưới cùng bên phải có một cái bài vị cũ kỹ, trên viết ‘Tiên tỉ Cố môn Bạch thị chi vị'[‘], ánh mắt hắn ảm đạm.

[‘] Bài vị của phu nhân quá cố nhà họ Cố Bạch thị, tiên tỉ là để chỉ phu nhân quá cố đã sinh con.

Minh Lan chú ý nhìn, chỉ thấy bên cạnh bài vị cha Cố có hai cái bài vị nhỏ hơn một chút, một khối là mẹ chồng ruột của mình Bạch thị, còn một khối bài vị tinh xảo hơn chữ ánh vàng ghi ‘Tiên tỉ Cố môn Tần thị chi vị’ (bài vị của Tần thị). Minh Lan không nhịn được mà nhìn sang Tần thái phu nhân đang đứng cạnh một cái, nghĩ thầm, nếu bà cũng qua đời, bài vị nên viết thế nào? Thời đại này bài vị không phổ biến khắc tên phụ nữ, thế này chẳng phải là đụng hàng sao?

Cố Đình Diệp rất mau phục hồi tinh thần, quay về phía thái phu nhân nói: “Nên hành lễ với thái phu nhân.”

Tần thái phu nhân ngồi chếch ở một bên, vẻ mặt đang thương cảm suy nghĩ, nhẹ nhàng khoát tay nói: “Không cần, không cần.”

“Lễ không thể bỏ, thái phu nhân xin đừng chối từ.” Giọng nói Cố Đình Diệp rất thấp nhưng thái độ rất kiên quyết, Minh Lan rất hiền lành lấy chồng theo chồng, vội vã gọi Đan Quất mang đệm xuống đặt trước mặt thái phu nhân xong chuẩn bị quỳ.

Tần thái phu nhân thấy không chối được liền ngồi thẳng cười chịu lễ, hai người lễ xong Minh Lan nhận được một đôi vòng ngọc vô cùng trong suốt có khảm sợi vàng, cộng thêm một hầu bao hình hồ lô nặng trình trịch bằng gấm đính châu màu vàng thu.

Lần này dập đầu rất là đáng.

“Đi nhìn anh của con một cái.” Tần thái phu nhân vui vẻ nhìn hai người, khóe mắt còn có ánh nước. “Hai năm qua nó cũng không dễ chịu gì, năm trước bệnh càng nặng hơn, bây giờ còn không rời được giường, nhìn thấy con thành gia lập nghiệp, không biết nó có bao nhiêu vui vẻ.”

Vẻ mặt Cố Đình Diệp u ám, giống như hơi khó xử, nhẹ giọng nói: “Đây là đương nhiên”.

Lập tức cả đoàn người rầm rộ đi về phía chính điện, dọc đường đi khá yên tĩnh, chỉ nghe Tần thái phu nhân thỉnh thoảng lảm nhảm mấy câu về bệnh tình của anh cả Cố, chẳng qua bà ta là bề trên, nói nhiều có vẻ như không thận trọng, chỉ nói vài câu xong cũng yên tĩnh lại. Minh Lan là con dâu nhỏ mới gả đến,không nên nói nhiều, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại như trai sông, giả bộ ngại ngùng. Cố Đình Diệp thì căn bản không muốn nói chuyện, sắc mặt tối sầm, vẻ mặt buồn bực. Minh Lan đánh cược, nếu giờ hỏi hắn, hắn nhất định sẽ há mồm nói: anh cả bệnh nặng, lòng tôi khó chịu.

Minh Lan liếc mắt quan sát, người này tuyệt đối là nói một đằng nghĩ một nẻo.



Đi hết tầm thời gian một chén trà, đoàn người Minh Lan cuối cùng cũng đến chính viện, vừa đi qua hai lớp sân liền cảm thấy mùi thuốc nồng đậm. Minh Lan ở phía sau Thái phu nhân cùng đi vào, đến một gian phòng ngủ lớn, nền lát gạch xanh, thảm nhung phủ lên, không có lấy một ít đồ trang trí, tất cả chỉ có một cái bàn trà đặt trước giường, toàn bộ bày đầy các loại bình thuốc, ngay cả trên tủ bách bảo cũng bày đầy bình lọ, bên ngoài là tháng ba mùa xuân, trong nhà vẫn để lò sưởi cháy rừng rực.

Bên trong gian giường bằng gỗ trắc khắc hoa văn cây cối chim muông có một người đàn ông đang nằm, Thiệu phu nhân ngồi bên cạnh đang lặng lẽ rơi lệ, nghe tiếng bước chân đến vội vã lau đi nước mắt đầy trên mặt, đứng lên đón người.

“Dục nhi, em Hai đến thăm con!” Tần thái phu nhân thở nhẹ một tiếng, thấy Cố Đình Dục định ngồi dậy liền vội ngăn anh lại, vỗ nhè nhẹ lên tay nhẹ giọng nhắc nhở, viền mắt đã đỏ lên.

Minh Lan dù bất mãn với việc thái phu nhân bỏ qua mình nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, cùng Cố Đình Diệp thành thật khom mình hành lễ: “Gặp mặt anh cả, chị dâu.”

Thiệu phu nhân vội vàng đáp lễ, Cố Đình Dục hơi nâng người lên, Thiệu phu nhân giúp anh ta tựa lên gối, anh ta quay về Cố Đình Diệp gật đầu, sau đó quay sang Minh Lan mỉm cười nói: “Khiến em dâu cười chê rồi, anh bây giờ vô dụng rồi.”

Minh Lan vội nói: “Sao dám, anh cả dưỡng bệnh quan trọng hơn.” Nàng nhìn mà giật cả mình, Cố Đình Dục bệnh thoi thóp, sắc mặt vàng như nghệ, tiều tụy gầy yếu chỉ còn khung xương, mặt mày rất giống Tần thái phu nhân, thanh tú tinh xảo. Minh Lan từ khi về cổ đại chỉ thấy Tề Hành là có thể so sánh.

Khác nhau ở chỗ, Tề Hành bộ dáng tuấn lãng, Cố Đình Dục thì thêm phần âm nhu. Anh ta nói xong lại khàn giọng ho khan vài tiếng, cổ trắng xám nổi gân xanh, trên gương mặt lại hiện màu đỏ ửng không bình thường.

“Con của ta, con nghỉ ngơi thôi.” Tần thái phu nhân giống như vô cùng đau lòng, vỗ về mu bàn tay đang nhẹ nhàng run rẩy của Cố Đình Dục, tình cảm hữu nghị mẹ con này giống như hoàn toàn chân thành thân thiết.

Cố Đình Dục mỉm cười nắm tay Thái phu nhân, con mắt nhìn Cố Đình Diệp, từ trên cao nhìn xuống thấy khuôn mặt ngập tràn tức giận, trong mắt lộ ra mấy phần ao ước cùng mơ hồ, anh ta thở hổn hển mấy cái mới có thể mở miệng. “Em cuối cùng cũng không chịu tới gặp anh, cũng được, cuối cùng vẫn là ý trời, vị trí muốn có cuối cùng cũng có được, một lần như thế hai lần cũng là như thế.”

Cố Đình Diệp bình tĩnh nhìn anh cả một lúc sau đó an ủi: “Anh cả nói gì vậy, anh chẳng qua là thân thể không khỏe một thời gian, chăm sóc tốt tất cả sẽ thuận lợi.”

Cố Đình Dục cười khổ một tiếng: “Em cuối cùng có tiến bộ, cũng học được mấy lời này, xem ra mấy năm ở bên ngoài rèn luyện không vô ích. Cũng tốt, bây giờ trong phủ có em có thể chống đỡ được rồi.”

Cố Đình Diệp cúi đầu không nói, sau một lát lại mỉm cười rồi khuyên can vài câu, rất có dáng vẻ anh em tình cảm. Anh cả Cố nói được vài câu lại bắt đầu ho khan sốt, mơ màng ngủ thiếp đi, mọi người mới rón rén lui ra.

Vẻ mặt Thái phu nhân rất u buồn, quay đầu nói với Thiệu phu nhân: “Con chưa dùng cơm phải không? Gọi hầu gái qua trông cậu Dục, con cùng chúng ta đi dùng cơm.”

Thiệu phu nhân từ chối mấy lần rồi cũng đi theo đi ra ngoài, mọi người đi thẳng đến tòa nhà chếch hướng đông, bước vào chỉ thấy bên trong đặt đầy một bàn cơm nước, một phụ nhân trẻ tuổi đang bận bộn thu xếp.

Phụ nhân này gương mặt trái xoan như bông sen, thân mặc áo dài bằng gấm màu hồng tía thêu hoa phù dung, tóc búi ngã ngựa lệch, phía trên cắm một cây trâm vàng cẩn hồng ngọc hình hoa mẫu đơn, mặt mũi dáng người xinh đẹp dễ gần. Chị ta vừa nhìn thấy người đến, đôi mắt to cong cong cười lên: “Mẹ, chị dâu cả, anh Hai, chị dâu hai, mọi người đến rồi, còn không đến con đói bụng quá phải ăn mất thôi!”

Vừa nói xong, đầu tiên là Thiệu phu nhân vui vẻ bật cười, Thái phu nhân lại vẫn như cũ vẻ mặt nhàn nhạt, không thân thiết giống như Thiệu phu nhân, chỉ nói: “Khai tiệc, mọi người đều đói bụng rồi.”

Thiệu phu nhân kéo phụ nhân kia giới thiệu với Minh Lan: “Đây là em dâu ba, là vợ của cậu Vĩ, nhà mẹ đẻ là Thái Bình bá họ Chu, bình thường rất nhiệt tình. Sau này hàng ngày nếu nhàm chán liền đi nói chuyện cùng em ấy, nhất định là cầu còn không được.”

Vừa nghe hai chữ ‘cậu Vĩ’ (‘), Minh Lan suýt chút nữa sặc nước bọt chết, sau đó nghĩ đến chuyện thứ đồ này ở thời cổ đại hình như không phải tên này, đoán là nói về cậu ba họ Cố Cố Đình Vĩ, là con đẻ của Tần thái phu nhân.

(‘)Nguyên văn Vĩ ca = Viagra

Minh Lan cười gật đầu, chợt thấy khó xử. Bàn về tuổi, nàng so với Chu thị còn nhỏ hơn vài tuổi. Bàn về vai vế, nàng lại là dâu hai. Đang nghĩ ngợi nên xưng hô thế nào, Chu thị lại không hề để ý đến gần bên, cười hì hì nói: “Chị dâu hai khỏe, mời chị dâu ngồi.”

Minh Lan đỏ mặt, chỉ có thể nói: “Em dâu cũng khỏe.” Sau đó lấy bao lì xì đã chuẩn bị trước từ chỗ Đan Quất đưa đến, Chu thị vẻ mặt tự nhiên vui vẻ, hớn hở nhận hầu bao: “Làm con dâu nhỏ thật là tốt, nếu có thêm nhiều anh chồng chị dâu nữa càng tốt hơn.”

Mọi người cùng cười lên, đến Thái phu nhân cũng không nhịn được hiện ra vài tia vui vẻ.

Bày cơm xong, mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Minh Lan thấy Thiệu phu nhân với Chu thị vẫn còn đứng liền tự giác đứng ở một bên để lo việc hầu hạ gắp thức ăn. Thái phu nhân vội khoát tay nói: “Các con cũng ngồi xuống ăn cơm, đừng nói là tân hôn ba ngày không phân lớn nhỏ, nhà chúng ta cũng không có quy củ cứng ngắc như vậy, ngồi xuống thôi.” Sau đó lại quay về Cố Đình Diệp nói: “Con đi ra phòng ngoài đi, em Ba con đang chờ, hai anh em các con bao nhiêu lâu rồi chưa gặp nhau, giờ tiện gặp nói chuyện, dùng cơm xong chúng ta nhận người thân sau.”

Cố Đình Diệp khom người đồng ý, đi đến bên Minh Lan nhẹ giọng nói: “Tôi đi trước, em ăn cơm ngon miệng.” Dù mặt không biểu cảm nhưng tình cảm thân thiết trong lời nói không từ nào diễn tả được.

Thái phu nhân quay đầu dặn dò hầu gái, giống như không nhìn thấy gì, chỉ mỉm cười ở khóe miệng. Thiệu phu nhân cười xem, trong lòng có một ít chua xót cùng hâm mộ, Chu thị không thèm che giấu bật cười nói: “Anh Hai, chúng em sẽ không ăn thịt chị dâu đâu.”

Cố Đình Diệp quay về phía nữ quyến chắp tay, mỉm cười đi ra cửa.

Minh Lan đỏ mặt cúi đầu đứng đó, chân tay hơi luống cuống, rất tốt rất tốt, giờ nàng về cơ bản đã có thể khống chế đỏ mặt, bao giờ có thể kiểm soát thành thạo mức độ đỏ mặt, nàng coi như tốt nghiệp.

Minh Lan nhẹ ngước mắt lên nhìn lén nữ quyến xung quanh, trước mắt thấy tất cả đều bình thường, mẹ chồng hòa ái dễ gần, chị dâu đoan trang hiền lành, em dâu hoạt bát hòa hợp, bầu không khí thân thích vô cùng hài hòa ấm áp, nếu như cái này đều là thật sự vậy vận may mình không tồi lắm.

Có điều từ sau khi bị đất đá sạt lở vùi lấp, Minh Lan hiểu rõ một chuyện, chỉ cần sống sót là đáng vui mừng rồi, chỉ là không biết phủ Ninh Viễn Hầu phủ sẽ cho mình “niềm vui bất ngờ” gì hơn nữa thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.