- Lại việc xin quân ta tới giúp hắn đẩy lùi quân địch đang uy hiếp chúng!
- Bọn này lì thế nhỉ, đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo với chúng rằng ta không đi!
- Giáo úy, lần này khác, không phải bọn nhỡ nhỡ đâu, là cá lớn đấy!
- Làm sao?
- Tên Nay Luốt tới gặp chúng ta, xin chúng ta hãy bảo vệ hắn. Cống phẩm cực kỳ nhiều.
- Nay Luốt, cái thằng cứ hay nói mình có họ hàng gì đó với một tên vua ở Pơtao Angin ư? Hắn có mấy buôn làng lận mà.
- Hắn nói hiện mình đang bị cô lập bởi những kẻ khác, chúng hợp nhau lại chuẩn bị đánh hắn với danh nghĩa hắn là người tới từ Pơtao Angin, không phải dân ở đây. Mấy buôn làng của hắn so với đám chung quanh thì to thật, nhưng hắn nói cũng sợ bị bọn kia chơi hội đồng.
- Đúng là gậy ông lại đập lưng ông. Hắn đưa lễ lạt thế nào?
- Dạ, tên này đưa lễ cũng khá nhiều: 20 con trâu, 10 con ngựa tốt, 100 xấp vải đẹp, 100 lạng bạc,…
Nghe sơ sơ những lễ vật được Nay Luốt mang tới, Vương Vĩnh gật gù, đúng là một món hời. Mối làm ăn này coi như đủ để bù đắp phần nào thiệt hại trong vụ Học Phủ.
Vương Vĩnh kiểm kê quà cáp một hồi, rồi lệnh đem một phần tư ra cho cha vợ, một phần tư đem ra chia cho binh sĩ theo y vụ Học Phủ, nửa còn lại, y giữ hết cho mình. Tiền đã cầm trong tay, Vương Vĩnh không nuốt lời, đốc quân tiến về chỗ Nay Luốt để giúp ý giải quyết vấn đề. Vương Vĩnh đang chuẩn bị quân đi tới chỗ Nay Luốt thì Đan Quốc Hùng tới gặp, ngăn hắn không nên đi.
- Có chuyện gì sao?
- Giáo úy Vương Vĩnh hãy nghĩ xem, một thế lực lớn trên này phải cầu viện, tôi sợ rằng chuyện này không đơn giản đâu.
- Ông bạn cả nghĩ quá rồi, chỉ cần quân ta vừa xuất hiện, đám người Thượng kia tuyệt đối không dám làm càn đâu.- Vương Vĩnh tỏ ra rất tự tin, không coi lời của Đan Quốc Hùng vào đâu.
Nhìn Vương Vĩnh dẫn người đi, Đan Quốc Hùng lòng nóng như lửa đốt. Nguyên nhân khiến Đan Quốc Hùng lo lắng vậy, là vì hắn có được những tin tức mà Vương Vĩnh không biết.
Cách đây hơn ba tháng, một thương nhân Thuận Hóa trong một chuyến buôn tới vùng đất của Nay Luốt đã bị tấn công. Hàng hóa bị cướp, người bị giết và bắt khá nhiều, may mắn cho tên thương nhân kia, hắn được người do Lương Khánh Thành cử đi theo các đoàn buôn cứu ( đọc lại chương 181 nếu không nhớ). Những người như vậy thân thủ khá, giỏi tìm đường, là mật thám siêu hạng, cho nên dắt được người thương nhân lành lặn chở về.
Do vụ cướp có nhiều điểm nghi vấn, người mật thám kia một mặt báo cáo tình hình về cho các quan viên ở Phủ Thuận Hóa, một mặt thì nghiêm túc cảnh báo người thương nhân không được làm lộ chuyện. Trải qua một trận sống chết trong gang tấc, người thương nhân kiên trì muốn lui, hai bên cuối cùng chấp nhận một biện pháp trung gian, người thương nhân báo bệnh, rồi từng bước bán hết hàng hóa mà về xuôi. Đây chính là người thương nhân mà Nữ Lưu thông tin tới cho Kiệt, khiến Hoàng Anh Kiệt tưởng trên Trấn Nam Bàn sắp có biến. Vụ tấn công xảy ra trong địa bàn của Nay Luốt, nhưng y lại im hơi lặng tiếng, không nói năng gì, buộc Phủ Thuận Hóa phải tung các mật thám điều tra thêm. Quá trình điều tra phải giữ bí mật nên Đan Quốc Hùng không thể nói hay cảnh báo Vương Vĩnh về việc Nay Luốt có vấn đề. Sau cùng, Hùng đành phải cầu khẩn rằng, vụ tấn công người thương nhân kia chẳng qua là một vụ cướp đơn thuần, có lẽ vì thế mà bản thân không được thông tin thêm.
Có câu là phúc không phải họa, là họa tránh không nổi. Sau khi Vương Vĩnh mang quân tới chỗ Nay Luốt, lo sợ có chuyện với trại chính, Đan Quốc Hùng đề nghị Dương Quốc Lộ ra lệnh điều bớt quân từ các trại lính khác về, đảm bảo số lượng lính các trại tương đương nhau.
- Cái này thì thật vô ích! Nếu có chuyện thì ở đây vẫn thủ dư sức, điều thêm chút quân về đây chỉ tổ hại nơi khác- Dương Quốc Lộ gạt phắt đi. Chia quân ra kiểu đó chỉ tổ làm mỏng đội hình ở các khu vực còn lại. Trong quân sự, dàn quân quá mỏng là tối kỵ, một khi kẻ địch tập trung đánh vào thì sẽ xuyên thủng toàn bộ hệ thống phòng thủ.
Không được phép nói ra thông tin mật mà mình biết cộng thêm việc kiến thức quân sự hạn chế, đưa ra một ý kiến ngu xuẩn là chia đều quân ra, Đan Quốc Hùng bị Dương Quốc Lộ liệt vào hạng ngớ ngẩn, không thèm để ý tới bất kỳ ý kiến nào.
Không còn cách nào khác, Đan Quốc Hùng một mặt viết thư gửi xuống cho Phủ Thuận Hóa xin ý kiến, một mặt ngày đêm tự mình kiểm tra doanh trại chính, đốc thúc việc kiểm tra phòng ngự, mặc kệ sự cười cợt của Dương Quốc Lộ cùng với mấy người khác. Tinh thần hăng hái làm suốt đêm ngay của Đan Quốc Hùng đã được đền đáp, ngày thứ 15 kể từ lúc Vương Vĩnh dẫn người tới chỗ Nay Luốt, đang chuẩn bị tối trời thì thấy có đoàn người đi về, cờ hiệu các thứ đúng y xì cánh quân của Vương Vĩnh, có điều mấy người đi đầu hơi lạ mặt, tiếng cũng hơi chọ chẹ một tí.
Đám người này vẫy tay ra hiệu cho mở cổng trại để họ tiến vào ngay, đọc khẩu hiệu cũng chuẩn, quân canh phòng chẳng nghĩ nhiều, trời sắp tối rồi mà, cho anh em vào nghỉ sớm cho khỏe, họ toan mở công ngay. Đan Quốc Hùng có mặt kịp lúc, hắn đã sẵn sự lo lắng, nên ngăn lại, bắt người kia đọc họ tên cùng thông tin để đối chiếu.
Đám người kia quát ầm lên, chửi sao lằng nhằng, kêu mệt mỏi các kiểu, đám lính bên trong cũng cảm thấy Đan Quốc Hùng quá nhạy cảm, họ cũng lôi vụ Hùng bày mưu kế quân sự vớ vẩn ra để trách móc. May mắn, cách một cánh cổng, bên ngoài không biết được rằng chúng sắp được mở cổng, trái lại ban đầu Đan Quốc Hùng làm căng, tra hỏi nghiêm ngặt thân nhân của chúng, thành ra kẻ bên ngoài nghĩ rằng, bên trong chắc chắn là đã có sự ngờ vực, không mở cửa ra. Không thể dùng kế lừa mở cửa, vậy thì phải dùng vũ lực.
Những kẻ bên ngoài trao đổi vài lời với nhau, một vài tên nhanh chóng lùi ra sau, những kẻ đứng cạnh xe ngựa thì nhảy lên xe, kéo ra những khúc gỗ lớn, một số khác thì lấy ra nỏ lớn. Hành động của bọn chúng rất nhanh gọn, tới khi lính canh gác trên các lầu nhìn thấy, thì chúng đã chuẩn bị xong.
- Giết!- Tất cả chúng đồng thanh hô lớn, rồi kẻ cầm nỏ thì nhắm vào những người lính đứng trên lũy và tháp canh mà bắn, quân lính canh gác đều đứng ở chỗ sáng, có lửa thắp, không khác gì một cái bia tập, mà kẻ địch ở tối nhắm vào, không ai kịp phản ứng, lần lượt đều bị trúng tên, ngã vật ra. Thấy quân mình bị tập kích, những người đứng ở phía dưới choáng váng, không kịp làm gì, lại nghe một tiếng”Uỳnh”, cổng trại lính rung lên bần bật, ai nầy đều hiểu ngay là đích đang phá cổng trại.
Ai cũng tỉnh người, vội vàng chạy lại giữ chặt cổng, không cho địch phá. Một số khác chạy đi lấy gỗ hay đồ gì nặng tới gia cố gấp. Một người lính đánh liều trèo lên lũy, nhòm qua bức lũy thì thấy đám đông đang cầm khúc gỗ lớn lao vào cổng doanh, nhưng không chỉ có vậy, một vài kẻ khác còn đáng lôi xe ngựa đi lại các vị trí cổng khác.
- Vèo!- Một mũi tên bay vụt qua đầu hắn, làm tên lính ngã lăn ra, may mà hắn chỉ nhìn một cái rồi rụt cổ lại, không thì vừa rồi bị bắn trúng rồi. Vốn dĩ hắn định làm trò thập thò nhìn thêm vài lần xem địch làm gì, nhưng từ sau mũi tên này, tên lính này cũng không còn dám liều nhìn thêm nữa.
- Sao rồi!- Đan Quốc Hùng hỏi người lính
- Chúng đang chia nhau ra các cổng khác! Nhưng tên bắn rát quá, không dám nhìn nữa đâu.
- Mẹ kiếp, chuyện gì thế?- Dương Quốc Lộ từ đâu chạy tới, lão mặc quần áo như đang ăn tiệc
- Có kẻ đánh lén.
- Sao lại để chúng tiếp cận chứ, hả!
- Chúng mặc đồ của quân ta, chắc chắn là do đạo quân của Vương Vĩnh bị bắt, bị lột hết đồ rồi. Tôi đã khuyên hắn mãi!- Đan Quốc Hùng bắt đầu cằn nhằn- Và cả ngài nữa, tôi đã nói rằng…
- Thôi, đủ rồi!- Dương Quốc Lộ gắt, ông ta không muốn bị một tên nhãi trách cứ mãi. Dương Quốc Lộ chạy về phòng, mặc giáp trụ đàng hoàng, tay cầm binh khí đứng ra chỉ huy phản kích.
Dù mê rượu chè, ăn chơi đàng điếm, Dương Quốc Lộ cũng là con cháu Thổ Ti, dòng dõi các tù trưởng tại vùng xa xôi, nơi mà pháp luật không hề hiện diện, ai mạnh kẻ đó có quyền. Vì thế, chiến đấu và chỉ huy chiến đấu giỏi là cách để giữ vững địa vị. Dương Quốc Lộ hồi trẻ cũng phải đánh vài chục trận lớn nhỏ, kinh nghiệm tích lũy đầy đủ, liên tục ra các mệnh lệnh chiến đấu chính xác: tái chiếm lại các điểm cao để lấy tầm nhìn và cho cung- nỏ thủ bắn áp chế trận bắn tên của địch.
Có lại được tầm nhìn, Dương Quốc Lộ nhận thấy địch chưa kịp bao vây cửa hông, đồng thời việc chúng dàn trải quân ra một diện tích quá rộng trong thời gian ngắn nhằm bao vây hoàn toàn doanh trại, đã làm chúng bị dàn mỏng đội hình. Có một điểm có thể đột phá, và Dương Quốc Lộ lập tức làm ngay. Ông ta dẫn đầu đội thân binh, xông thẳng qua cửa hông, có gắng dùng sức nhanh nhất xuyên qua hàng lính đang ở cửa hông, xông tới đội quân ở cửa trước.
Thấy quân của Dương Quốc Lộ tiếp cận, đội quân đang đánh phá ở cửa trước vội cho đội nỏ bắn tới tấp, hòng làm chậm tốc độ tiếp cận, nhưng từ bên trên thành lũy, một trận mưa tên mạnh gấp nhiều lần giáng xuống đầu đội quân kia. Cơn mưa tên tổng lực khiến những kẻ cầm nỏ bị thương nặng, không phát nổi một mũi tên, lại còn làm những kẻ khác- đội cầm gỗ phá cửa, đội bộ binh,… của địch đều tạm mất sức chiến đấu. Thế là quân của Dương Quốc Lộ cùng ông ta xông vào chỗ địch như cọp vào bầy dê, tàn sát một trận.
- Tướng quân có sao không?- Đan Quốc Hùng chỉ huy mọi người dỡ bỏ chướng ngại vật che chắn cổng, đón Dương Quốc Lộ vào sau khi quân địch bị đánh tan
- Khỏe re!- Dương Quốc Lộ đường hoàng bước vào doanh trại từ cửa chính, cười sang sảng,- Mang cho ta ít rượu, đánh một trận khát quá.
- Tướng quân, giờ này không phải lúc uống rượu đâu! Ngài phải tính tảo gấp!
- Lam sao nữa?
- Địch tới tận đây mà không có một lời cảnh báo là do chúng có quan trang quân bị của cánh quân mà Giáo úy Vương Vĩnh chỉ huy, tôi chỉ lo nếu chúng làm trò này với những chỗ khác thì nguy lắm thay. Tôi đếm sơ qua, chỉ thấy có khoảng mấy chục bộ trang phục quân ta, giáo úy Vương Vĩnh khi đi mang theo 200 người, tức là phải có 200 bộ trang phục chứ. Vậy thì số còn lại đi đâu?
Dương Quốc Lộ nghe tới đây, lập tức cho người tìm cách tới hai doanh trại nhỏ báo động việc này. Cho người đi báo động xong, Dương Quốc Lộ triệu tập hết quân lại, cố gắng gia cố ngay doanh trại, phòng trường hợp xấu nhất.
Đang sắp xếp thì thấy ồn ào một góc, nhìn ra thì thấy đám thương nhân mấy ngày này xin vào đây ở nhờ, tránh bị người Thượng uy hiếp đang cãi lộn với những người phụ trách việc bàn giấy. Trận chiến vừa qua chẳng hề yên tĩnh, đám thương nhân biết chuyện liền làm ầm lên, hỏi nguyên nhân, yêu cầu giải thích, thậm chí đòi được ra khỏi doanh trại để đi về xuôi. Dân man dám đánh trại lính thì còn việc gì chúng không dám làm.
- Quân ta hiện đang có 800 lính ở doanh trại chính, binh khí sung túc, lương thực đầy đủ, tình thế này có lợi cho ta. Chúng tôi sẽ báo xuống miền xuôi, báo cho những trại khác, một mặt để họ đề phòng, một mặt thì để họ tới cứu viện- Đan Quốc Hùng đứng lên giải thích với đám đông đang sợ hãi.- Đan Quốc Hùng đứng ra nói chuyện với các thương nhân, khuyên can họ nên ở lại doanh trại. Thực sự thì y cũng chả phải quan tâm lo lắng gì cho những người ấy cả, có chăng là y muốn giữ họ lại để giữ luôn đống lương thực mà đám người này mang theo thôi.
Dương Quốc Lộ nghe Đan Quốc Hùng giải thích, đầu cứ gật, nhưng cũng không chỉ chấp nhận vài ý kiến này, mà còn nghĩ xa hơn. Ông ta đòi tất cả những nô lệ của các thương nhân, nhân công để phụ giúp việc gia cố lại những bức tường, xây chút công sự phòng ngự, rồi lại trưng dụng ngựa và những người biết cưỡi ngựa giỏi trong thương đoàn chạy đi báo tin. Bị lợi dụng, tức anh ách, nhưng mà bị Đan Quốc Hùng nói cho một chặp, khiến họ thấy giờ chỉ có ở trong doanh trại là tạm an toàn, các thương nhân phải chịu.