Chưa biết rõ đầu cua tai nheo ra sao, lại thêm thông tin có nhiều chỗ mù mờ, không chuẩn, song Minh vẫn tin người đưa tin tới, hắn là dân Đá Vách, không có lý do để phản làng Hồng Bàng. Cậu lập tức triệu tập tầm 100 người giỏi chiến đấu nhất, cùng mình xuất phát trước, còn chừng 300 người khác chạy tới sau, số này do P’Lư phụ trách. Sau trận đánh đêm vào buôn Manư, với sự dũng mãnh phi thường, P’Lư được tất cả nể phục, hắn lại hết mực ủng hộ Minh, nên cậu để hắn được oai phong, được chỉ huy quân trợ chiến.
Chuyến đi cứu người lần này tương đối nguy hiểm, thông tin chưa nắm được gì nhiều, lại phải hành quân vội, Minh nhờ Bất Thắng đi cùng cậu. Thân thủ Bất Thắng lợi hại, cần thì có thể phá vây về gọi đội cứu viện tới, Minh dặn P’Lư nhớ rằng phải nghe lời của Bất Thắng nếu cậu ta quay về báo tin. Sau khi dặn dò xong, Minh chạy luôn. Chạy bộ mang vũ khí thật không dễ chịu gì, cũng may hàng ngày đều luyện võ, chút khổ sở này vẫn chịu được. Chạy được một hồi, qua 3 dặm đường, Minh bảo tất cả chạy chậm lại.
- Cậu Minh, gấp lắm rồi, còn 2 dặm nữa, sao không cố chạy nốt!- Người báo tin tỏ ra sốt ruột.
- Sắp tới chỗ hội họp, cần phải để quân nghỉ một chút! Ngươi, kể lại chi tiết những gì xảy ra, ta nghe.- Trên đường do chạy tới đây, Minh vẫn chưa có kịp nghe đầy đủ mọi thứ, giờ cũng gần tới chỗ tiếp ứng, quân cần tạm nghỉ, dù sao họ cũng không phải lính thuần, mà chỉ là người có chiến lực tốt thôi. Minh cũng thấy giờ nên nghe hết thông tin, định liệu kế sách. Hơn nữa cậu nghĩ, là nếu như đang đánh nhau, quân mình hành quân tới gấp, quân mệt, coi như chẳng thể làm gì được, ngược lại nếu chưa đánh nhau, cũng không cần gấp, cứ từ từ tới, quân khỏe hơn uy hiếp đối phương nhiều hơn.
- Vâng!- Người kia vội kể nhanh mọi chuyện. Mọi thứ bắt đầu vào chừng 7 ngày trước.
Tình hình đã trở nên rất tệ, các tộc người ở trấn Nam Bàn đang đổ lỗi cho thương nhân miền xuôi lên trên này buôn bán, khiến họ ham trồng mía, bỏ trồng lúa mới gây ra nạn thiếu lương thực, rồi còn mang gạo lên bán giá cao, khiến người dân miền núi đánh lẫn nhau. Vì thế, dân Thượng đồng loạt đòi thương nhân miền xuôi phải trả giá cho hành vi này: bồi thường thiệt hại, bán không lương thực, bán lại giá cũ …
Các thương nhân làm sao chịu làm một điều lỗ vốn kiểu này. Họ mang hết hàng hóa tới những doanh trại quân đội ở trấn Nam Bàn này để nương nhờ sự bảo trợ của quân canh phòng. Quân canh phòng sẽ bảo đảm người Thượng không được làm điều gì nguy hại cho các thương nhân, đổi lại các thương nhân sẽ chia lợi nhuận, giống cách làng Hồng Bàng làm.
Do làng Hồng Bàng tới sớm, đặt chỗ trước, nên giá thấp hơn nhiều, chỗ lại rộng hơn. Các thương nhân nơi khác không thích thế, Dương Quốc Lộ cũng thấy làm ăn thế này là lỗ vốn, bèn bảo các thương nhân của làng Hồng Bàng: tăng giá thuê hoặc biến.
Làng Hồng Bàng đâu chịu lỗ thêm, mà họ cũng không đọ nổi với các thương nhân lớn mạnh từ Phủ Thuận Hóa. Vừa hay Xủ Lu tới, mang cho họ thông tin về những điều diễn ra ở khu vực Học Phủ, mở ra cho họ một con đường khác: mang theo toàn bộ hàng hóa tiến về vùng đất của Học Phủ.
- Quá nguy hiểm, một đống hàng hóa đi kiểu này chắc chắn khiến ta thành một miếng mồi ngon.
- Ta sẽ nhờ quân đội hộ tống.
- Chúng đời nào chịu làm thế, cho ta mang đống hàng này tới nơi đó, để ta tự do làm ăn mà không mất đồng phí nào, có mà điên.
- Dùng tiền thuê thì sao? Ta sẽ nói là đã không còn tiền để thuê chỗ này, nhưng đàm phàn để chúng hộ tống ta đi tới chỗ kia, coi như vụ làm ăn cuối….
- Không cần phức tạp vậy đâu. Cậu Minh đã cho ta cái cớ tuyệt hảo rồi! Lại còn cho ta một vệ sĩ miễn phí nữa.
Đám thương nhân đem việc Minh cầu cứu ra nói với Dương Quốc Lộ và Dương Ánh Hồng, thêm mắm dặm muối rằng Minh là anh của Kiệt, nên họ không dám bỏ mặc. Đồng thời cũng xin Dương Ánh Hồng đồng hành cùng họ tới nói chuyện với chồng về vụ mâu thuẫn này. Có lá thứ mà Vi Thúy Liên gửi, đám thương nhân chỉ cần lập lờ đánh lận con đen giữa việc Minh cần lương thực và chúng chuyển lương tới đó là cùng một việc, thì cuối cùng Dương Ánh Hồng đã mềm lòng, xin cha cùng dân Hồng Bàng tới chỗ Học Phủ. Khuyên con không xong, Dương Quốc Lộ phải cử một đạo quân nhỏ đi hộ tống
Có đội quân hộ tống Dương Ánh Hồng đi kèm, tuy rằng đám người trên Trấn Nam Bàn rất thèm khát đống lương thực, của cải của thương đội Hồng Bàng, cũng không dám đi theo cướp bóc. Đoàn người làng Hồng Bàng đi chuyến này, để nhanh chóng tới nơi, cũng vung tiền mua một đống xe bò kéo, lừa, la,… chở hàng, dù có đội quân hộ tống, ai biết liệu có kẻ nào phát điên đi cướp hay không. đi mất có 2 ngày là đã được 2/3 đoạn đường, chuẩn bị tiếp cận khu vực Học Phủ. Tới đây, mọi chuyện mới rắc rối, vì đúng lúc này, họ gặp đội quân của Vương Vĩnh đang trên đường quay về.
Vương Vĩnh khôn ngoan hơn hẳn vợ và cha vợ, nghe chuyện là biết đám dân buôn này lợi dụng chuyện Hoàng Anh Minh để chuyển hàng tới Học Phủ chứ đâu. Mà dù chúng có giúp Hoàng Anh Minh hay không, Vương Vĩnh cũng quyết tâm triệt bọn này. Theo Vương Vĩnh, Hoàng Anh Minh dám làm cứng với hắn là vì tự tin sẽ có đám thương nhân Hồng Bàng này chống lưng cho nó, chứ mấy trăm thằng mọi cao nguyên tay cầm vũ khí tự chế sao bì được với quân chính quy. Diệt đám này gọn ghẽ, Hoàng Anh Minh như nước không nguồn, như cây không rễ, uy phong được mấy bữa,
Nghĩ là làm, Vương Vĩnh cho gọi Xô Ban, người trưởng buôn Manư bị Minh đánh đuổi, bảo ông ta rằng những thương nhân làng Hồng Bàng là chỗ dựa của Minh, nay phải diệt sạch bọn chúng thì mới có thể giúp Xô Ban phục quyền. Xô Ban nghe vậy, vô cùng hăng hái, lão cùng người của mình lập tức tản ra khắp các buôn làng xung quanh, gặp gỡ rất nhiều trưởng buôn, chèo kéo họ mang quân ra cướp bóc của đội buôn.
Do thời gian gấp gáp, chỉ còn một ngày đường nữa là tới khu vực Học Phủ rồi, nên Xô Ban chèo kéo chỉ được tầm 200 người, đến từ 4 buôn làng lân cận. Dù ít, đám này có ngựa chiến, có vũ khí đầy đủ, tụ tập tại hẻm núi A Dơ. Chỉ may sao, Dương Ánh Hồng có quân bảo vệ, họ thám thính được việc này, báo lại cho cô ta. Dương Ánh Hồng lại mang việc này báo sớm cho thương đội Hồng Bàng, họ mới kịp thời ứng phó.
Xủ Lu cho người giả vờ đi báo tin cho Minh rằng đoàn thương nhân sắp tới, Minh chuẩn bị ra đón gạo thực ra là đi báo tin, cầu cứu, còn Xủ Lu ở lại đốc chiến. Vì thế, người này vội phóng la về báo tin.
Nghe người này nói xong xuôi, Minh mới thấy chuyện khá gấp, nhìn quanh thấy quân mình đã thở xong, Minh bảo người đưa tin lập tức cưỡi ngựa đi trinh sát trước, Minh sẽ tổ chức lại quân ngũ rồi đi tới liền. May mà Kiệt có cho một vài con ngựa thồ lên trước. Số ngựa này được Lý Văn Mẹo chăm sóc, có thể cưỡi như là ngựa chiến.
- Vâng!
Người báo tin vội nhảy lên con ngựa, chạy đi thám thính tình hình còn Minh cùng Bất Thắng gấp gáp đốc thúc tất cả vũ trang cẩn thận, hành quân tiếp. Tất cả lại tiến lên, nhưng lần này, đi được nửa dặm, Minh nghe tiếng la hét, và từ xa thấy mấy người cưỡi ngựa đuổi nhau chạy gần lại phía mình. Minh lệnh mọi người cẩn thận chi ra những chỗ kín, chờ xem là việc gì.
Một lúc sau, đoàn người kia tới gần hơn, tất cả thấy rõ rằng người báo tin kia đang cưỡi ngựa chạy thục mạng đi, sau lưng là mấy người Thượng, cưỡi ngựa lùn, tay cầm nỏ bắn vài phát về phía người ấy.
- Hạ gục kẻ thù!- Minh ra lệnh. Lập tức, mấy người trong đội cầm nỏ, giương lên nhắm chuẩn, bắn tên. Bị tấn công bất ngờ, những người truy đuổi phần trúng tên, phần hoảng loạn ngã ngựa. Đồng thời, quân của Minh chạy ào ra, bao vây những kẻ còn trên lưng ngựa, dùng giáo mác chọc ngã họ ra.
- Có chuyện gì thế!- Minh gọi người báo tin kia lại hỏi chuyện
- Tôi chưa kịp đi tới chỗ người của ta bị phục kích thì gặp toán người cưỡi ngựa này, chúng thấy tôi liền giơ nỏ toan bắn, may mà tôi nhanh hơn, chạy kịp về đây.
- Vậy là trận chiến đã bắt đầu rồi!
Minh rút kiếm, đi lại chỗ những kẻ cưỡi ngựa đuổi theo, giờ đang bị trói lại. Minh tra hỏi tình hình đang diễn ra, kẻ nào thử cứng đầu là một đao chém chết ngay, khiến bọn còn lại miệng như bôi mỡ, lời tuôn không ngừng.
- Những ai có thể cưỡi ngựa và chiến đấu thì theo ta!- Minh hô to, và nhiều người xung phong. Cậu ta chọn vài người, cùng họ leo lên lưng ngựa, phi nhanh tới nơi người làng Hồng Bàng đang bị vậy
- Ông dẫn quân theo sau, nhớ nhanh đó!- Minh bảo với Bất Thắng như vậy trước khi phi đi.
……………………………………..
Từ trên đỉnh núi cao hơn, Dương Ánh Hồng đang quan sát trận chiến ở bên dưới những ngọn đồi, giữa những người thuộc thương đội Hồng Bàng và những người man rợ trên vùng cao nguyên này. Trước mặt mọi người, Vương Vĩnh nói về những điều xảy ra ở Học Phủ, và tuyên bố phải trả thù. Chừng nào làng Hồng Bàng còn, Minh vẫn còn sức vùng vẫy, ngược lại thì Minh như con cá lên bờ, Vĩnh muốn xử lúc nào cũng được. Có thù mà không báo không phải bậc trượng phu, Hồng phản đối ý định báo thù của chồng nhưng cô lại chẳng phải là người có quyền điều binh khiển tướng, đành nhìn mọi thứ diễn ra trong bất lực.
- Kẻ địch tiếp cận! Chuẩn bị! Ném lao!- Xủ Lu cả người đầy máu, trên vai có vết thương, trên đùi có mũi tên, nhưng tay vẫn cầm chắc khiên và đao, chỉ huy phòng ngự những đợt tấn công.
- Aaaaaaahhhhhhhhhh!- Lại một tiếng hét thất thanh, Xủ Lu liếc nhanh, một người vừa bị đâm giáo xuyên ngực, chết chắc rồi. Mẹ nó, cứ thế này rồi không mấy mà chết hết mất. Đối phương đông quá, dù cố tận dụng địa hình, lấy xe hàng ra làm rào và dân Hồng Bàng đều có chút chiến lực, nhưng cứ thế này là không ổn.
Thấy dân Hồng Bàng đang yếu thế dần, dân Thượng bắt đầu hò hét rầm trời, hè nhau xông tới để phá tan trận phòng ngự yếu ớt này, đồng thời trả thù cho sự chống cự bấy lâu của dân Hồng Bàng. Một tên hung hãn hét to, cầm lao xông lên trước, đánh dạt hai người đang đứng phòng vệ ở bên trái, lao tới chỗ Xủ Lu. Hắn có người anh em bị Xủ Lu giết trong một trận này, nên quyết tâm báo thù.
Cánh bên bị vỡ, trước mặt cũng đang có địch, Xủ Lu trở tay không kịp, tới khi phản ứng lại thì địch đã ở quá gần, tránh không kịp. Mũi lao từ kẻ địch đam thủng vai, xuyên ra sau. Xủ Lu bị đâm thủng người, lực vẫn còn đẩy cậu ta lùi vài bước, nếu là người khác chắc sợ tới không thể làm gì, nhưng do từng đánh nhau nhiều khi còn ở chỗ Đá Vách, Xủ Lu nén đau, dùng đao chém chết kẻ đâm mình. Mũi đao cắt đứt cổ tên cầm thương, máu phun thành vòi, tưới đẫm mặt Xủ Lu, làm mắt không mở nổi. Xủ Lu lảo đảo ngã ngồi ra đất, tới khi dùng tay vuốt sạch máu trên mặt, mở được mắt ra, đã thấy địch đang xông tới rất gần.
Cây lao cắm vào người quá vướng, Xủ Lu cắn răng, một tay giữ chặt nó lại, tay kia dùng dao chặt bớt độ dài của cây lao. Lao cắm vào người, mỗi nhát chặt là một lần đau không thở nổi, nhưng vẫn kịp chặt xong. Xủ Lu giữ cho cây lao cắm lại, không để vết thương hở tới mức máu phun nhiều, cầm đao nghênh địch.
Xủ Lu anh dũng, nhưng người đã bị thương, sức không còn như trước, lại thêm địch quá đông, cậu ta bị đánh ngã ngồi xuống đất. Xủ Lu vội lăn mình, tránh bị chúng chém tiếp. Lăn một vòng, đầu lao bị động, đau thấu tim, thế là nhịp chậm lại vài phần, ngửa cổ lên, thấy có hai tên người Thượng đâm lao tới, tưởng như chết chắc.
- Hây!- Sau lưng Xủ Lu, một tiếng quát rõ to, có người nắm tóc cậu, lôi mạnh lại, tránh kịp cú đâm. Xủ Lu vừa đau, lại vừa thấy may mắn, nhìn ra là một thương nhân làng Hồng Bàng cũng máu me đầy người. Cả hai cũng chẳng kịp nói lời khách sáo gì, lại phải cùng nhau nghênh chiến tiếp. Đánh một chút, họ tựa lưng vào nhau, thở không ra hơi. Nhìn xung quanh, bao nhiêu dân Thượng đang xông thêm tới, Xủ Lu cũng phải thở hắt ra, cái chết tới rồi.
- UUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!
Một tiếng tù và từ đâu vọng tới, rồi thêm nhiều tiếng nữa, cả chiến trường giật mình nhìn quanh, một đội ngựa chỉ tầm chưa tới chục người xuất hiện ở một sườn đồi từ lúc nào, đang phóng nhanh về phía chiến trường. Dẫn dầu đội ngựa, là một người mặc chiếc áo trắng, tay vung vẩy thanh kiếm.
Người kỵ sĩ ấy xông tới chỗ một toán quân Thượng, vung kiếm chém xuống, mở đường thẳng tới khu vực phòng ngự của làng Hồng Bàng. Thấy cảnh này, người Thượng biết là tiếp viện của địch tới, họ xông tới cản đường. Người kỵ sĩ áo trắng cùng đoàn kỵ sĩ đi theo sau bị cản lại, những con ngựa bị giáo nhọn cản đường, không tiến lên thêm nữa.
Thấy quân địch sắp sửa dùng giáo chọc lôi mình xuống, cộng thêm bản thân không có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt, người kỵ sĩ áo trắng thẳng thắn nhảy xuống đất, đánh bộ chiến. Hai chân vừa chạm đất, Minh liền thấy thoải mái hẳn, dù sao, cậu ta cũng không phải người có tài cưỡi ngựa bẩm sinh, mà đây là lần hiếm hoi được cưỡi ngựa, đánh kỵ chiến có phần quá sức.
- Haaaaaayyyyyy!- Minh hét to, xông về phía trước, như thể một chiến thần, cậu ta xông tới đâu, người Thượng ở chỗ đó dạt ra tới đó.
- Là cậu Minh!- Một tiếng hét vang, khiến lòng cầu sinh của người Hồng Bàng trỗi dậy. Họ tuy bị thương, vẫn dốc hết sức mình, lao tới chỗ của Minh. Thực ra lúc này, chính họ cũng chả rõ bản thân đang làm gì, cứ như một lũ điên, lao tới ngọn phao cứu sinh là Minh mà thôi.
Thấy người lao tới chỗ mình, Minh cũng giật mình chứ, cậu ta lúc này tới là để cổ vũ tinh thần cả bọn, giúp họ cố thủ trong kia thôi, rồi đợi người Bất Thắng dẫn tới hội binh, hù dọa kẻ địch, giờ đám kia lao hết khỏi công sự thì thật là bỏ mẹ.
Nhất cổ tác khí, Minh biết nếu giờ lại bảo họ xông về phòng ngự, sĩ khí sẽ suy giảm ngay. “Liều”, Minh quyết vậy, rồi vung kiếm lên, dẫn tất cả xông tới một chỗ địch đang tập trung, đánh quyết liệt. Địch đang ở thế thắng nay lại bị sĩ khí quân ta áp đảo, nếu thấy ta còn xung phong, biết đâu chúng sẽ cuống, sẽ loạn và tự bỏ chạy.
Minh dám liều, và đã tạm thắng. Gọi là tạm thắng là bởi bất ngờ trước thế đánh liều mạng của cậu ta, đám người Thượng hốt hoảng chạy đi, nhưng một hồi sau, không chạy quá xa, chúng đã định thần lại. Quay đầu nhìn xuống, thấy quân của Minh toàn là hạng đau ốm dặt dẹo, liền hò hét cùng xuống đánh tiếp.
- Cứ bình tĩnh!- Minh thấy địch bắt đầu quay lại, cũng không loạn, cử người bị thương nhẹ dìu người thương nặng hơn, ai còn khỏe nhất cùng cậu ở lại bày trận để thương binh chạy đi.
- Đuổi giết bọn bị thương!- Một vài tên Thượng hô vang, phần nhiều trong số quân Thượng chọn bỏ qua đội đánh chặn của Minh, cố xông lên bắt giết những người bị thương, giết cho hả giận.
Các thương binh dìu nhau, hết sức, hết chí cầu sinh, chạy không nổi, liền nằm vật ra, trong đó có cả Xủ Lu. Giờ thì họ thấy cái chết lại tới thật rồi. Ai nấy đều không cam tâm, nhưng cũng chỉ biết thở dài, đón nhận cái chết tới.
Như một sự trêu ngươi, từ phía sau họ, những tiếng tù và vang lên, nhưng âm thanh của một đoàn người chạy gấp vang lên ngày một rõ. Quân của Bất Thắng, trang bị gọn nhẹ, chạy tới kịp lúc. Thấy một đoàn người nữa xuất hiện, quân Thượng luống cuống, không thể tổ chức nổi việc nghênh chiến, để rồi bị đoàn quân mới tới này xông qua, đánh tan. Từ phía sau, đội phòng ngự của Minh lập tức lao lên, tạo gọng kìm, đánh cho đối phương thêm thiệt hại nặng.
- Khốn kiếp!- Vương Vĩnh ở trên cao quan sát hết thảy. Vốn dĩ thấy thương nhân Hồng Bàng chống cự ngoan cường, rồi dần bị áp đảo, hắn ta bảo người lấy thức ăn và rượu ra, nhâm nhi, coi như xem một trò vui, để rồi khi Minh tới, rồi đội quân của Bất Thắng kéo tới, đánh quân Thượng không còn manh giáp, hắn liền đập vỡ cái cốc uống rượu. Đang cơn nóng giận, nhìn sang vợ, thấy Dương Ánh Hồng mặt đỏ bừng bừng, khoa tay múa chân hò hét vang trời ủng hộ Minh và đồng bọn, Vương Vĩnh không giữ nổi bình tĩnh nữa, đạp tan bàn thức ăn, bắn lên xung quanh.
Dương Ánh Hồng thấy chồng giận, nhưng cô ta cũng chẳng thèm nói gì. Vương Vĩnh thực sự quá mức máu lạnh trong chuyện lần này, vì ghét Hoàng Anh Minh mà sẵn sàng khiến dân man giết dân xuôi. Ngoài ra, cô ta cũng không thể xua ngay khỏi đầu hình ảnh xung trận của Hoàng Anh Minh và đội quân. Cảnh tượng đó thực sự đầy phấn khích.