Hôn Trộm Làn Gió

Chương 22



Cận Tập Ngôn đi đến trước mặt mẹ của hai cô gái kia, người mẹ vốn đang rất hung dữ, khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh đến gần, khí thế cũng chùng xuống có chút mất tự tin.

“Cậu, cậu muốn làm gì? Đây là đồn công an đấy.”

Vị cảnh sát bên cạnh vừa mới khuyên nhủ vị phụ huynh hung dữ kia có chút mệt mỏi, vuốt trán ướt đẫm mồ hôi, nói: “Chàng trai trẻ, đừng kích động.”

“Ồ” Cận Tập Ngôn nhếch khóe miệng một cách giễu cợt: “Trong phạm vi 1km xung quanh trường trung học A đều có camera, hơn nữa địa điểm xảy ra trên con đường vắng vẻ nhất gần trường học, và để tránh học sinh gặp điều bất trắc xảy ra, nhất định không thể thiếu camera được.

“…”

“…”

Người mẹ kia giật mình trước lời nói của anh, nhưng khi quay đầu nhìn lại con gái mình đầy vết thương, bà mới lấy lại được chút tự tin nói: “Có camera thì sao! Bây giờ sự thật đang bày ra trước mặt đây rồi! Con gái tôi bị đánh, khắp người đều có vết thương lớn nhỏ.”

“Đều đã qua tuổi 14, đã có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình rồi.” Cận Tập Ngôn hướng về phía cảnh sát nói: “Tôi yêu cầu xem lại camera giám sát.”

Người đàn bà kia rất hiểu rõ đức hạnh của con gái mình, thấy Cận Tập Ngôn không hề dễ lừa, trong lòng có chút gấp gáp.

“Chuyện này chúng tôi có thể không truy cứu nữa, nhưng nhất định các người phải trả tiền thuốc men.”

Cận Tập Ngôn nghiêm túc nhìn bọn họ. Đôi môi mỏng khẽ hé mở, nhưng giọng nói trầm khàn lại mang theo khí thế mạnh mẽ khiến người khác không thể chối từ.

“Không cần, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”

Mấy cô gái đang khóc lóc cũng im lặng vì lời nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thậm chí còn lộ ra chút sợ hãi.

Nếu không có camera thì bọn họ còn có thể tiếp tục khóc lóc ăn vạ, nếu giờ xem camera thì….

Họ biết rất rõ những hành vi của mình có khả năng là phạm pháp.

Bầu không khí phòng quan sát rơi vào tĩnh lặng.

Trước sự kiên quyết của Cận Tập Ngôn, cảnh sát đã tìm đoạn ghi hình giám sát trên đoạn đường đó. Khi nhìn thấy sự thật của vụ việc, người mẹ vốn dĩ đang khóc lóc, ngay lập tức thu lại vẻ mặt đáng thương, bắt đầu dạy dỗ lại con mình ngay tại đó.

Hai vị cảnh sát bên cạnh cũng sững sờ, họ có chút không chấp nhận được rằng người mà họ tin tưởng là nạn nhân, hóa là mới chính là hung thủ.

Chỉ có Cận Tập Ngôn, sau khi xem xong video, sắc mặt còn xấu hơn trước.

Tần Thư cùng với Hướng Vãn Vãn ngồi trong góc, lặng lẽ xem kịch.

“Anh của cậu cầm tinh con chó sao? Làm sao anh ta biết được gần trường mình chỗ nào có camera?

“Mình nói này, cậu có thể nghĩ ra được phép ẩn dụ nào hay hơn không?” Hướng Vãn Vãn đập vào đầu cô.

“Môn Văn của cậu rõ ràng là điểm rất cao mà!”

“Không phải cậu không biết mình thích chó như thế nào, chỉ cần ẩn dụ thì lúc nào cũng nghĩ đến chó.”

Tần Thư xoa trán: “ Muốn trách thì cũng phải trách anh chàng nhà cậu quá quyền lực, mình vốn tưởng anh ấy sẽ dùng tiền để giải quyết việc này, không ngờ anh ấy lại vì chúng ta mà tức giận, đòi xem lại video giám sát.”

“Tất nhiên rồi, cậu nghĩ mình bình thường nịnh nọt anh ấy vô ích sao!”

“Mình nghĩ anh chàng nhà cậu không phải là người mà chỉ cần nịnh nọt là có thể xong việc. Mình thấy anh ta cũng rất lo lắng cho cậu nha, mặc dù khuôn mặt lạnh lùng của anh ta không thể hiện ra điều gì.”

“Có sao?” Hướng Vãn Vãn nói một cách không để tâm, nhưng trái tim cô đang đập ngày càng nhanh hơn.

Lúc người đàn ông bước vào phòng quan sát để kiểm tra xem cô có bị thương không, khuôn mặt anh đều không có cảm xúc gì.

Hướng Vãn Vãn không biết phải hình dung như thế nào, nhưng mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt của anh, cô đều không thể kiềm chế được nhịp tim đang đập dồn dập của mình.

Một thời gian sau, cha mẹ của bốn cô gái đã đến đầy đủ. Sau khi xem xong video giám sát, có bằng chứng chắc chắn, các vị phụ huynh đều im lặng, họ đều muốn hòa giải trong hòa bình mà không muốn làm lớn chuyện lên.

Một vị phụ huynh trông có tri thức nhất trong số họ tiến lên thương lượng với Cận Tập Ngôn.

“Chàng trai trẻ, hai cô bé này đều là em gái của cháu sao? Chúng tôi thật sự xin lỗi, đều tại chúng tôi không dạy dỗ tốt con cái. Sau này nhất định chúng tôi sẽ kỷ luật nghiêm khắc hơn, vậy chuyện lần này chúng ta có thể xem như không có gì không?”

“Sau này?” Cận Tập Ngôn cười lạnh.

“Các người nên biết ơn vì hôm nay cô gái nhỏ nhà tôi không có việc gì.”

Để lại câu nói này, với vẻ mặt không muốn nói tiếp, Cận Tập Ngôn quay đầu lại, đi về phía Hướng Vãn Vãn. Sau khi đi được hai bước, anh đột nhiên xoay người lại, nói với giọng điệu âm u: “Nếu không, sẽ không chỉ đơn giản là giam giữ cảnh cáo thế này thôi đâu.”

*

Sau khi xem xong video giám sát, vài vị cảnh sát đã hỏi bốn cô gái về người đã trả tiền cho họ để đánh Hướng Vãn Vãn. Từ miệng của cô gái cầm đầu, cũng biết được sự tồn tại của người trung gian. Nhưng người trung gian này cũng không hề gặp mặt mấy cô gái này, bất kể làm gì cũng đều chỉ liên lạc qua điện thoại.

Ngay cả số điện thoại cũng là sim rác. Tất cả các manh mối đều đứt đoạn tại đây, vẫn chưa tìm được người thực sự đứng sau vụ việc này.

Mấy cô gái vì chưa đủ 18 tuổi nên hình phạt của họ là bị giam lại vài ngày trong đồn và được giáo dục lại.

*

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối đen như mực, Cận Tập Ngôn đi phía trước với khuôn mặt u ám, Hướng Vãn Vãn không dám đi gần trêu chọc anh. 

“Ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.”

“Vâng ạ.”

Hướng Vãn Vãn và Tần Thư cùng nhau đứng ở trước cửa đồn cảnh sát, nhìn Cận Tập Ngôn đi về phía nhà xe.

Đến khi không thấy bóng lưng của anh nữa, Tần Thư mới cười, chọc vào cánh tay của Hướng Vãn Vãn: “Trời ạ, anh chàng nhà cậu đẹp thì đẹp thật, nhưng đứng cạnh người lạnh lùng, áp suất thấp như anh ta, làm mình sợ hãi không dám nói chuyện.”

Hướng Vãn Vãn nhướng mày: “Anh ấy làm gì mà cậu không dám nói chuyện.”

“Cậu còn dám nói à, không lo bị anh ta làm đông cứng người à! Lúc trước không phải cậu nói anh ta dạy thêm môn Toán cho cậu sao? Nói mình nghe, làm sao cậu chịu được vậy? Mình cũng rất tò mò, người “tích chữ như vàng” như anh ta, sao lại có thể đồng ý dạy thêm cho cậu chứ?”

Tần Thư bổ não ra cảnh tượng: “Mỗi câu hỏi đều lạnh lùng viết cách giải cho cậu mà không nói lời nào? Cậu cứ nói còn anh ta thì cứ viết? Anh ta trông lạnh lùng như vậy, mùa hè chắc cũng không cần dùng điều hòa đâu ha, tiền điện nhà anh ta nhất định sẽ rất ít.”

Tần Thư vừa nói vừa ôm bụng cười phá lên.

Nghe thấy cô ấy miêu tả Cận Tập Ngôn như vậy, Hướng Vãn Vãn có chút khó chịu vô cớ, lườm cô: “Ai nói với cậu anh ấy không thích nói chuyện?”

“Mình nhìn ra được.”

Nghĩ đến cách giảng bài ngắn gọn và súc tích của Cận Tập Ngôn trong mỗi buổi học, Hướng Vãn Vãn cắn rứt lương tâm nói: “Anh ấy chỉ là không muốn nói chuyện với cậu thôi, nhưng lại nói chuyện rất nhiều với mình đấy.”

“Mình vẫn không nhìn ra anh ta nói nhiều chỗ nào.” Tần Thư vỗ vai Hướng Vãn Vãn an ủi nói: 

“Mình hiểu cậu mà, cậu không cần phải nói thay cho anh ta đâu.”

“…”

Một chiếc Audi màu đen chậm rãi đi đến, dừng trước mặt hai người, cửa kính khẽ hạ xuống, người mà Hướng Vãn Vãn nói là “nhiều lời” xuất hiện sau cửa kính với vẻ mặt lạnh lùng.

“Lên xe.”

“Vâng anh trai.”

Hướng Vãn Vãn vươn tay mở cửa, định cùng Tần Thư ngồi ở phía sau, nhưng thử kéo hai lần, cửa đều không mở được, cô quay đầu lại nhìn Cận Tập Ngôn.

“Anh trai, mở cửa đi.”

Cận Tập Ngôn phớt lờ cô.

Tần Thư nhìn thấy ánh mắt không vui của người đàn ông, cô đẩy Hướng Vãn Vãn về phía trước: “Cậu ngồi ghế phó lái đi.”

“Ồ.” Hướng Vãn Vãn gật đầu.

Mà cô vừa đi lên, Tần Thư kéo một cái, cửa xe liền mở ra. Lúc này, Tần Thư cảm giác mình đã phát hiện ra cái gì đó.

Trên đường đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến lạ lùng.

Mặc dù lúc ở đồn cảnh sát Tần Thư và Hướng Vãn Vãn trông rất bình tĩnh, nhưng từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên hai người bước chân vào, ít nhiều tâm trạng cũng lo lắng, sợ hãi.

Tinh thần căng thẳng đã lâu, bây giờ mới được giải thoát, cả hai thở phào nhẹ nhõm, vừa ngồi lên xe không lâu sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

Cận Tập Ngôn tăng nhiệt độ điều hòa lên, lúc đang dừng chờ đèn đỏ, ánh mắt nhìn sang người đang ngồi ghế phụ bên cạnh.

Nhìn vết thương trên mặt cô gái nhỏ dài từ tóc mai đến khóe miệng, vẻ mặt anh càng thêm nghiêm túc.

Hướng Vãn Vãn đang ngủ thì dường như bị lạnh, vô thức đưa hai tay lên ôm lấy người.

Người đàn ông thấy vậy liền cởi áo khoác ra, đắp lên người cô rồi tiếp tục lên đường.

Sau khi đưa Tần Thư về đến nhà, lúc hai người trở về đã hơn chín giờ rồi.

Cận Tập Ngôn lái xe vào gara, cả quá trình đều không thấy Hướng Vãn Vãn có dấu hiệu tỉnh lại. Anh bật đèn nhỏ ở phía ghế sau để ánh đèn không quá chói mắt. Sau đó ánh mắt rơi vào gương mặt của Hướng Vãn Vãn.

Vệt máu khô đọng trên vết thương của cô gái nhỏ, làn da vốn trắng trẻo, mỏng manh nên vết xước rộ ra rõ ràng, còn có chút hơi đáng sợ.

Hoàn toàn chướng mắt.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào vết thương.

Hướng Vãn Vãn khó chịu quay đầu lại, định lật người sang bên nhưng bị dây an toàn giữ lại.

Cô vặn vẹo người, thật lâu sau mới phát hiện ra mình không phải ở trên giường.

Cô mơ hồ mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Cận Tập Ngôn.

“Tỉnh rồi?” Cận Tập Ngôn nhìn đi chỗ khác.

“Vâng ạ.”

Hướng Vãn Vãn sửng sốt một lúc mới định thần lại, cô dụi dụi mắt rồi duỗi eo một cái: “Về đến nhà rồi sao anh không gọi em?”

“Tôi gọi rồi.”

“Ồ, chắc là em ngủ say quá nên không nghe thấy.” Hướng Vãn Vãn ngáp một cái.

“Đi thôi anh trai, chúng ta vào nhà nào.”

Hướng Vãn Vãn vừa nói vừa định mở cửa, nhưng Cận Tập Ngôn đã đưa tay ấn khóa.

Nghe thấy tiếng cửa bị khóa, Hướng Vãn Vãn nghi ngờ quay lại.

Người đàn ông mặt không chút biểu cảm, môi hơi trắng, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, kết hợp với ánh đèn mờ ảo trong xe, có chút dọa người.

Cô liên tưởng nó giống sự phát triển diễn biến của phim ma.

Đột nhiên cửa bị khóa, lại kỳ lạ nhìn chằm chằm cô, Hướng Vãn Vãn nuốt nước bọt, trong đầu đang tràn đầy những tình tiết trong những bộ phim giết người vứt xác nào đó.

Thậm chí cô bắt đầu suy nghĩ xem mình có lừa dối anh quá nhiều hay không, đến mức Cận Tập Ngôn bị cô đẩy vào tình trạng muốn làm những điều vô nhân đạo như thế này.

Hướng Vãn Vãn co rúm lại trên ghế phụ: “Anh trai, anh bình tĩnh một chút.”

“?”

“Giết người là phạm pháp.”

“…”

Thấy vẻ mặt anh không có chút dao động nào, Hướng Vãn Vãn giơ tay cam đoan:

“Anh đừng kích động, sau này em tuyệt đối sẽ không gây chuyện nữa, cũng sẽ không bao giờ để anh đến thu dọn tàn cuộc cho em nữa.”

Cận Tập Ngôn không nói gì, nhìn cô một cái: “Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”

“…”

Nghe giọng điệu bình thường của anh, Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm: “Em nói anh nè, không phải em chỉ mời anh đến cục cảnh sát để đón em thôi sao, anh có cần nhất thiết phải nhìn em với ánh mắt như vậy không?”

“Mà anh còn khóa cửa xe nữa! Sao có thể trách em không nghĩ nhiều đây.” Hướng Vãn Vãn nói.

Vẻ mặt của Cận Tập Ngôn có chút phức tạp. Đối với việc vì sao lại khóa xe, thật ra anh cũng không biết rõ, nhưng khi thấy cô chuẩn bị xuống xe, anh liền giơ tay khóa lại.

Đối với ánh mắt khó hiểu của Hướng Vãn Vãn, Cận Tập Ngôn bình tĩnh chỉ vào mặt cô: “Vết thương, bác sĩ Mã mà gặp thì giải thích thế nào?”

“Vết thương rất lớn sao?” Hướng Vãn Vãn giờ mới nhớ ra mình là người bị thương, cô liền ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, cau mày.

Ban đầu vốn nghĩ vết thương trên mặt do móng tay cào vào chỉ là một vệt nhỏ sẽ nhanh chóng lành lại, không ngờ xung quanh vết thương có chút sưng đỏ, lại còn rõ dài. Vừa nhìn là biết cô đánh nhau với người ta.

Mặc dù cô là người đơn phương bị đánh. Nhưng nhất định không thể qua mắt được Mã Dao.

Hướng Vãn Vãn nhìn vào vết thương, cô cảm thấy rất bế tắc, phải nghĩ nên tìm cớ gì để xoa dịu người mẹ làm bác sĩ của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.