Sau khi trò chuyện với Khang Phương Bội vài câu về việc thường ngày, cô cảm thấy có chút nhàm chán. Vì vậy, Hướng Vãn Vãn đi đến phòng thể dục cạnh tòa phía Tây.
Phòng thể dục có rất nhiều thiết bị tập luyện thể thao, thậm chí có cả bàn bida nữa.
Hướng Vãn Vãn nhớ rằng lần đầu tiên khi cô đến đây, nơi này không hề có bàn bida. Mặc dù cô không biết vì sao sau vài ngày lại có, nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Cô đi tới cầm gậy và bắt đầu chơi.
Đã lâu không chơi bida, nhưng cảm xúc tay vẫn rất tốt, cô ghi điểm một cách trôi chảy, kết thúc còn ghi được một quả bóng với góc độ cực khó. Cô hài lòng vặn vặn bàn tay.
“Wow! Chị gái thật là lợi hại!”
Một giọng trẻ con khen ngợi vang lên, Hướng Vãn Vãn nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc bộ váy công chúa màu hồng.
Hướng Vãn Vãn nhướng mày: “Tiểu quỷ, em từ đâu tới?”
Cô bé mừng rỡ chạy lại gần cô, chỉ tay về phía cửa: “Ở kia ạ.”
Cô bé lớn lên rất dễ thương, cũng có chút quen mắt. Hướng Vãn Vãn nhìn một lúc mới phát hiện ra, cô bé có chút giống Cận Tập Ngôn. Nghĩ đến những gì sáng nay Khang Phương Bội đã nói, cô liền hỏi: “Em tên gì?”
“Chị, em tên là Cận Mộng Kỳ.” Cận Mộng Kỳ hưng phấn nói: “Chị tên gì ạ?”
“Chị tên Hướng Vãn Vãn.”
Cận Mộng Kỳ rất tự nhiên nắm lấy tay cô: “Chị Vãn Vãn, chị chơi cái này thật lợi hại! Trước đây em cũng thấy chú nhỏ chơi rồi, nhưng không có giỏi bằng chị.”
Người chú nhỏ Cận Mộng Kỳ đang nói đến chính là Cận Tập Ngôn, nghĩ đến khuôn mặt lạnh như tiền của người đàn ông này, Hướng Vãn Vãn hừ một tiếng: “Không giỏi bằng chị là điều đương nhiên rồi.”
“Đúng vậy ạ.” Cận Mộng Kỳ thở dài như ông cụ non.
“Haizz, trừ cái vẻ ngoài đẹp trai ra thì cái gì cũng kém, em sợ sau này chú nhỏ kiếm không nổi vợ mất.”
Nghĩ đến mấy ngày nay chưa thuyết phục được anh, Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Chị cũng cảm thấy vậy, ưu điểm lớn nhất của chú nhỏ em chính là khuôn mặt đẹp trai.”
Cận Mộng Kỳ: “Đẹp thì đẹp thật nhưng lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc. Có lần, còn dọa Tiểu Mỹ sợ đến phát khóc nữa.”
“Khuôn mặt anh ấy đúng là có khả năng dọa trẻ con khóc.” Hướng Vãn Vãn nói, đảo mắt: “Nhưng mà anh ấy cũng như một đứa trẻ vậy, sợ đắng, sợ uống thuốc.”
“Đúng đúng đúng. Em đã từng thấy chú nhỏ đổ thuốc vào chậu hoa, nhưng chú ấy không cho em nói.”
“…”
Hai người một lớn một nhỏ, ngồi xổm dưới bàn bida, mỗi người một câu, cật lực nói xấu Cận Tập Ngôn, không ai nhường ai.
Mấy ngày nay bị Cận Tập Ngôn ngược cho tơi tả, Hướng Vãn Vãn càng nói càng hăng, càng kích động. Một hơi nói hết những điều không thể tha thứ của Cận Tập Ngôn.
Cận Mộng Kỳ nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, tài ăn nói của cô bé không tốt lắm. Mặc dù trong lòng còn nhiều điều muốn nói, nhưng sắp xếp câu chữ mãi nửa ngày vẫn chưa nói được bao nhiêu.
Không tình nguyện nhận thua trong việc nói xấu chú nhỏ. Cận Mộng Kỳ đột nhiên lấy điện thoại di động ra.
Hướng Vãn Vãn “chẹp” một tiếng: “Làm gì thế? Nói không lại chị nên muốn mách lẻo à?”
Cận Mộng Kỳ đắc ý giơ điện thoại lên: “Chú nhỏ em còn tè dầm nữa.”
Hướng Vãn Vãn kinh ngạc nhíu mày: “Tiểu quỷ, không đến mức đó chứ. Vì để nói xấu chú nhỏ em, mà còn để anh ấy gánh tội cho em à?”
“Em không có! Em đã không còn tè dầm lâu rồi!!” Cận Mộng Kỳ mở điện thoại, cẩn thận nhìn xung quanh, xong mới mở album, phát một đoạn video.
Trong video có một cậu bé khoảng 3 4 tuổi, lông mày và ánh mắt trông rất giống Cận Tập Ngôn. Cậu bé đang ngồi trên giường với vẻ mặt cứng đờ, tấm ga trải giường dưới mông cậu có một vòng tròn tối màu. Một giọng nữ dịu dàng truyền đến: “Tập Ngôn, sao con lại tè dầm?”
Tiểu Tập Ngôn nghiêm mặt nói: “Con không có.”
Nghe cậu bé nói xong, người trong video vươn tay, sờ sờ ga giường: “Ga giường con ướt mà con không biết sao?”
Tiểu Tập Ngôn dừng một lúc lâu, trên mặt lộ vẻ khó xử nói: “Tối qua anh trai tè dầm trên giường con.”
Video ngay lập tức tràn ngập tiếng cười của người phụ nữ: “Hôm qua anh trai con ở nhà bà nội mà.”
Tiểu Tập Ngôn khuôn mặt nhỏ nhắn, không có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt to tròn có chút đỏ lên, giống như sắp khóc, vẫn cố chấp nói: “Là anh trai tè dầm.”
Người phụ nữ ngừng trêu chọc anh, ôm lấy anh vỗ về: “Được, được, mẹ biết là anh trai tè rồi, con đừng khóc.”
“Con không có khóc.” Giọng nói trẻ con mang theo vài phần ủy khuất lặp lại: “Là anh trai tè dầm.”
Người phụ nữ cố nén cười: “Ừm, là anh trai tè dầm. Khi nào anh trở về, mẹ sẽ dạy dỗ lại anh ấy. Làm sao anh trai lại có thể tè lên giường Tập Ngôn nhà chúng ta chứ.”
——————–
Ngay sau khi video phát xong, Hướng Vãn Vãn ôm bụng bắt đầu cười như nắc nẻ.
“Chị, em không có lừa chị mà, lúc chú nhỏ 3 4 tuổi tè dầm lại còn nói do ba con làm.” Cận Mộng Kỳ tự hào nói: “Lúc em 3 tuổi không hề tè dầm nha.”
“Đúng, em là lợi hại nhất.” Hướng Vãn Vãn lau nước mắt, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô sờ đầu Cận Mộng Kỳ: “Kỳ Kỳ, em gửi video này cho chị được không?”
“Được ạ!” Cận Mộng Kỳ lắc lắc điện thoại, sau đó lo lắng nói: “Nhưng chị ơi, chị không được cho người khác xem nha, bà nội nói chú nhỏ sẽ tức giận.”
“Chị tuyệt đối sẽ không để “người ngoài” nhìn thấy nó, em yên tâm đi.”
“Được ạ.”
Hai người nhanh chóng thêm Wechat, cô bé gửi video “chứng cứ” cho cô.
Sau khi cẩn thận lưu lại video, Hướng Vãn Vãn mỉm cười. Hai người câu được câu chăng tiếp nói chuyện với nhau, từ miệng của Cận Mộng Kỳ, Hướng Vãn Vãn cũng biết được rất nhiều điều về Cận Tập Ngôn, những mặt khác của anh mà trước nay cô chưa từng thấy qua. Cuộc trò chuyện giữa hai người vô cùng vui vẻ.
Cận Tập Ngôn vốn muốn đến tìm Cận Mộng Kỳ, vừa đi đến gần phòng thể dục, anh mơ hồ nghe thấy giọng nói của Cận Mộng Kỳ. Anh bước vào nhưng không thấy ai, nghe âm thanh anh đoán giọng nói đó phát ra từ dưới bàn bida.
Dường như không chỉ có một mình Cận Mộng Kỳ, còn giọng nói khác nữa.
Cận Tập Ngôn cau mày, có chút bất an. Anh nhẹ nhàng bước về phía đó, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ, đang ngồi xổm dưới bàn bida chúi đầu vào nhau nói chuyện.
Anh không một tiếng động bước đến gần. Tuy nhiên, anh vừa bước đến gần đã thấy hai cô gái nhỏ ôm bụng cười ầm lên.
Anh nhướng mày.
“Kỳ Kỳ, em nói rất đúng!” Hướng Vãn Vãn có chút kích động vung tay lên, vô tình đập vào cạnh bàn, đang muốn xoa xoa cánh tay bị đau thì cô vô thức ngẩng đầu nhìn thấy một đôi chân thon dài. Chiếc quần tây màu đen rất quen thuộc, hình như lúc sáng nay cô nhìn thầy Cận Tập Ngôn đã mặc nó.
Cận Mộng Kỳ đang quay lưng nên hoàn toàn không để ý thấy, vẫn còn hớn hở nói: “Chị, để em nói chị nghe một bí mật khác….”
Hướng Vãn Vãn lấy tay bịt miệng cô bé, nháy nháy mắt với cô.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào đôi chân dài đó một giây, sau khi trao đổi ánh mắt, Hướng Vãn Vãn lấy ra trong túi một đồng xu, cô cầm trong lòng bàn tay, chui ra từ bàn bida: “Kỳ Kỳ, chị tìm thấy tiền rồi nè.”
“Tìm được là tốt rồi ạ. Chị lần sau cẩn thận chút nhé.” Cận Mộng Kỳ cũng chui ra, sau khi đứng dậy nhìn thấy Cận Tập Ngôn, cô bé kinh ngạc nói: “Chú nhỏ, sao chú lại ở đây?”
Hướng Vãn Vãn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh trai, sao anh lại ở đây?”
Cận Tập Ngôn lạnh lùng nhìn hai người: “Hai người ở đây làm gì?”
“Vừa rồi em làm rơi tiền xu, chúng em tìm ở đây.” Hướng Vãn Vãn siết chặt đồng xu trong tay, nở nụ cười trên môi nói.
Cận Tập Ngôn nhìn hai người vài giây, mấy ngày nay anh không đồng ý dạy kèm cho Hướng Vãn Vãn, lúc nào cô thấy anh cũng treo nụ cười giả tạo trên môi, ở nơi anh không nhìn thấy thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lúc này, anh lại thấy nụ cười của cô rất kỳ quái.