Hôn Trộm 55 Lần

Chương 884: Chương hồi cuối (44)



Lục Cẩn Niên cười nhẹ thành tiếng, sau đó liền cúi đầu, nâng mặt cô, hôn lên.

Cách đó không xa, không biết là người nào, bật bài hát, đó là ca khúc mà vợ chồng Lục Kiều quá quen thuộc.

"Đẹp nhất không phải là trời mưa rơi, là cùng em tránh mưa dưới mái hiên, hồi ức mùa thu năm đó. . ."

Hôn càng ngày càng sâu.

Gió gào thét, tuyết tung bay.

Anh mới vừa nói bốn chữ là: Cả đời có em.

Cô mới vừa nói ba chữ là: Em cũng vậy.

Anh/em có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữ: Cả đời có em/anh.

-

【 Hứa Gia Mộc: Thật muốn để em nhìn thấy anh lúc trước, như vậy em sẽ biết, sự xuất hiện của em, đã thay đổi anh như thế nào. 】

-

Hai năm rưỡi sau.

Ba năm trước kia, Kiều An Hảo mang thai mới bắt đầu tham gia cuộc thi tuyển chọn vai nữ chính trong phim Hollywood, hôm nay chính thức quay xong.

Lục Cẩn Niên hoàn thành tất cả công việc ở Bắc Kinh, để Tiểu Niên Cao phó thác cho Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc chăm sóc, tự mình bay đến nước Mỹ đưa Kiều An Hảo trở về nước.

Bộ phim quay khoảng 5 tháng, thời gian Kiều An Hảo và Tiểu Niên Cao ở chung một chỗ gần một tuần, mặc dù mỗi ngày gọi video call cho Tiểu Niên Cao, nhưng mà Kiều An Hảo vừa xuống máy bay, vội vàng thúc giục Lục Cẩn Niên lái xe trở về Cẩm Tú viên.

Xe mới vừa dừng hẳn, Kiều An Hảo liền không thể chờ đợi đẩy cửa xe ra, chạy vào nhà, cô vừa gọi tên Tiểu Niên Cao, vừa đi vào phòng khách quét một vòng, sau đó liền vội vã lên lầu, cuối cùng tìm được Tiểu Niên Cao đang chơi trong phòng, Kiều An Hạ nằm úp sấp đối diện với cậu bé, đang cùng cậu xếp gỗ.

Nói là Kiều An Hạ xếp gỗ, thật ra thì chính là Tiểu Niên Cao một mình xếp, Kiều An Hạgiống như là trợ thủ của cậu, thỉnh thoảng theo phân phó của cậu, tìm một khối gỗ, đưa tới.

"Dì, muốn cái màu hồng chữ u."

"Màu vàng chữ l."

"Màu tím chữ s."

"Dì, là màu tím, không phải là màu quả quýt!"

Kiều An Hảo không nhịn được liền bật cười lên tiếng, sau đó gọi một câu "Tiểu Niên Cao", liền đi tới, bế cậu lên.

Tiểu Niên Cao ngoan ngoãn hôn lên mặt Kiều An Hảo, gọi một câu: "Mẹ."

Sau đó liền tuột xuống từ ngực Kiều An Hảo, dắt Kiều An Hảo xem đống gỗ của mình, giọng nói, rõ ràng dịu dàng rất nhiều.

"Mẹ, có thể tìm cho con cái hình e màu xanh?"

"Mẹ, lấy cho con. . ."

"Mẹ, cám ơn mẹ cho con thêm. . ."

Kiều An Hạ thấy thái độ của Tiểu Niên Cao đối với mình khác biệt một trời một vực với Kiều An Hảo, không nhịn được cười một tiếng, liền nhìn Kiều An Hảo nói "này" một tiếng: "Kiều Kiều, Lục ảnh đế thê nô đã đủ rồi, còn muốn dạy dỗ con trai mình thành như vậy. . ."

Kiều An Hảo liếc Kiều An Hạ, chẳng qua là mím môi môi cười, sau đó theo thỉnh cầu của Tiểu Niên Cao, đưa cho cậu một khối hình vuông màu đen.

Sau đó, dường như Kiều An Hảo nhớ tới chuyện gì, nâng lên mí mắt nhìn một món đồ chơi giống cây súng lăn qua lộn lại nhìn Kiều An Hạ, nói: "Đúng rồi, Thứ hai em muốn đưa Tiểu Niên Cao đến nhà trẻ, ngày mai chị có rảnhkhông? Cùng em đi dạo trung tâm thương mại."

"Tốt." Kiều An Hạ thuận thế nằm xuống thảm, giơ cây thương thật cao, sau đó nói: "Đây là Hứa Gia Mộc mua cho Tiểu Niên Cao?"

"Ừ." Kiều An Hảo đáp một tiếng, cúi đầu, lại cầm cho Tiểu Niên Cao một khối gỗ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.