Hôn Trộm 55 Lần

Chương 342: Ba tiếng “thực xin lỗi”(22)



Bác sĩ buông hòm thuốc, đang chuẩn bị kiểm tra miệng vết thương của Lục Cẩn Niên, kết quả còn chưa đi đến bên cạnh anh, anh đã thản nhiên mở miệng trước: “Xem cho cô ấy trước.”

“Tôi không sao.” Kiều An Hảo hiện giờ, ngay cả miệng vết thương đau đớn cũng không cảm giác thấy gì, lắc đầu.

Hai người đều nhường nhau, bác sĩ có chút khó xử đứng yên tại chỗ, nhìn Lục Cẩn Niên, lại nhìn Kiều An Hảo, dùng ánh mắt lặng lẽ trưng cầu ý kiến của hai người.

Kiều An Hảo nhìn bác sĩ nói: “Anh ấy vừa nôn ra máu, anh xem xem có chuyện gì xảy ra.”

“Xem cô ấy trước.” Kiều An Hảo còn chưa nói hết, Lục Cẩn Niên đã bình thản mở miệng, trong giọng nói lại có một chút bắt buộc rất chân thực, anh sợ Kiều An Hảo lại cùng anh giằng co, quay đầu, nhìn cô, giọng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô kiểm tra trước đi.”

Lần này bác sĩ không hề do dự, trực tiếp đi tới trước mặt Kiều An Hảo: “Làm phiền cô gái, vươn cánh tay cho tôi xem.”

Vốn dĩ Kiều An Hảo còn muốn tranh cãi, nhưng nghe thấy mấy chữ kia của anh, liền ngậm mồm lại, ngoan ngoãn đưa cánh tay cho bác sĩ.

Vết thương này ai cũng có thể tự xử lý, cho nên bác sĩ rất nhanh nhẹ tiêu độc cho cô, bôi thuốc, đơn giản dính một lớp băng gạc, chưa đến 5 phút, đã xong hết, sau đó liền quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Anh trai, làm phiền anh.”

Lục Cẩn Niên giống như không nghe thấy lời nói của bác sĩ, thẳng thắn mở miệng nói: “Bao nhiêu tiền?”

Bác sĩ nhất thời sửng sốt, cái gì bao nhiêu tiền? Ý là, anh đặc biệt đã chạy đến đây một chuyến, chỉ vì để xử lý một vết thương vốn dĩ ai cũng có thể làm được?

Kiều An Hảo nhíu máy, vừa định mở miệng nói chuyện, má Trần đứng ở một bên, có chút lo lắng thốt ra: “Cậu chủ, miệng vết thương của cậu còn chưa kiểm tra.”

“Tôi không cần kiểm tra” Lục Cẩn Niên không kiên nhẫn nói, đối với má Trần, rõ ràng tỏ ý tiễn khách: “Má Trần, đưa tiền cho bác sĩ, đưa bác sĩ đi.”

“Cậu chủ...”

“Tôi nói không cần là không cần...” Lục Cẩn Niên trực tiếp đánh gãy lời nói của má Trần.

“Cô chủ...” Má Trần nhìn quần áo bê bết máu của Lục Cẩn Niên, đành phải hướng về Kiều An Hảo cầu cứu.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn anh một cái, biết anh không thích gặp bác sĩ, sinh bệnh đều thích trốn đi, vì thế liền giật giật khóe miệng, đứng lên, nhìn thầy thuốc cười cười thật có lỗi: “Thật là ngại quá, làm phiền anh phải chạy đến đây một chuyến, tôi đưa anh xuống nhé.”

Kiều An Hảo cũng nói như vậy, má Trần dù rất lo lắng cho Lục Cẩn Niên cũng không thể nói thêm được gì, đành phải đi theo phía sau Kiều An Hảo, dẫn bác sĩ xuống lầu.

Kiều An Hảo cũng không đưa bác sĩ ra khỏi nhà, chỉ đứng trong phòng khách, mở miệng nói: “Bác sĩ, có thể đưa thuốc xử lý vết thương cho tôi được không? Để má Trần gửi lại tiền cho anh?”

Bác sĩ gật đầu, mở hòm thuốc ra, lấy mấy lọ thuốc tiêu độc, thuốc mỡ và băng gạc cùng băng dán, cuối cùng nghĩ ngợi, đưa thêm một hộp thuốc tiêu độc, Kiều An Hảo nhớ kỹ, sau đó nói má Trần tiễn thầy thuốc đi, rồi cầm thuốc mà bác sĩ đưa, đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lục Cẩn Niên thế nhưng đứng trước cửa sổ sát đất, đang hút thuốc, Kiều An Hảo nhíu mày, đặt chỗ thuốc lên trên sofa, bước nhanh đến bên cnahj anh, không nói gì trực tiếp cướp lấy điếu thuốc trong tay anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.