Tiếng cười rộn ràng vang khắp căn biệt thự rộng lớn. Nhưng Hạ Liên Tâm lại không chú ý, ngoài cô ra còn có 1 người nữa, tâm trạng chẳng tốt hơn là bao
Sau khi ăn no, hắn nhìn cô
'' Anh đã chuẩn bị giúp em căn phòng rồi''
'' Không cần phiền vậy đâu'' - Hạ Liên Tâm gượng cười, dù sao muốn cô ở lại nơi này cả tuần thì còn lâu cô mới đồng ý
Thượng Quan Thiên Kỳ gật đầu tán đồng, khẽ thì thầm
'' Anh cũng thấy rất phiền. Hay là cứ ngủ ở phòng anh cho tiện''
'' Nên dùng phòng của khách vẫn hơn, haha'' - nghe hắn nói, cô lập tức lắc đầu
Hạ Liên Tâm đi vào căn phòng mà quản gia đã hướng dẫn, nơi này trang trí rất đẹp. Giường cũng rất êm ái, cô ngồi trên đó nhún nhún cảm nhận, gương mặt phút chốc đen lại
Lúc nãy bị hạ thuốc, hôn mê cả buổi. Bây giờ làm sao mà ngủ được?
Điện thoại cũng bị tịch thu, chẳng có gì làm
Cạch ...
Tiếng cửa phòng được mở, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của cô
Hạ tiểu thư cảm thấy có chút phiền nha, cái màn kích thích lúc nãy cô vẫn chưa quên
Đêm hôm rồi hắn lại mò vào phòng cô, định giở trò bất chính chứ gì?
Hạ Liên Tâm hít 1 hơi, xoay đầu định mắng, lời còn chưa nói ra đã nghe thấy đối phương lên tiếng trước
'' Chị đừng tưởng anh tôi thích chị thì sẽ có cơ hội bước chân vào căn nhà này. Tôi không đồng ý''
Âm thanh trong veo như con suối vang lên
Hạ Liên Tâm lúc này mới để ý, không phải người đàn ông cô đang nghĩ. Mà là cô em gái của hắn
Thượng Quan Hiểu Tuệ đứng ngay cửa, chống nạnh. Gương mặt đẹp và giọng nói sáng nhưng lại vô cùng khó chịu
Hệt như mấy cô em chồng được miêu tả trong những bộ phim truyền hình dài tập
'' Tôi ...''
Cô lên tiếng muốn giải thích, nhưng đối phương có vẻ không muốn nghe
Mục đích vào đây để cảnh cáo đã xong, cho nên nhanh chóng rời đi
Để lại Hạ tiểu thư ngây ngốc ngồi trên giường
Cái gì nữa đây?
Người ta thường nói, đời người giống như bộ phim
Vậy thì cô chắc chắn là phim hài rồi
Gia đình thì ép cưới, hắn cũng ra sức muốn ăn cô sạch sẽ đến xương cũng nuốt
Ai mà ngờ, em gái hắn lại phản đối?
Nghĩ lại thì, lần đầu gặp hình như cũng không có thích cô cho lắm. Cứ cau có hệt như bị cô trộm tiền vậy
Nếu nhớ không nhầm thì cả 2 đều cùng tuổi
Hạ Liên Tâm bĩu môi. Nếu đã sinh cùng năm sao không bao bọc nhau mà sống chứ?
Cô cũng có làm gì ai đâu? Tự dưng lại bị ghét
Hạ tiểu thư nằm phịch xuống giường, lắc đầu thở dài
'' Ai da ...mỹ nhân như hoạ mà. Xinh đẹp quá cũng rất khổ sở nha''
'' Phụt!!!''
'' Ách ... ai?'' - cô ngồi bật dậy với tâm trạng hoang mang, hướng mắt ra phía cửa liền thấy người nào đó dùng tay che miệng, ôm lấy bụng cười nắc nẻ
Bờ vai hắn run run, dường như đang rất cố gắng để nhịn, nhưng lại không được
Thượng Quan Thiên Kỳ lâu lắm rồi không được cười nhiều thế này. Vậy mà hôm nay hết lần này đến lần khác, vui vẻ, sung sướng, hạnh phúc ... đều được bộc lộ rõ ràng
Cô chính là kỳ tích của hắn
Hạ Liên Tâm ngại ngùng đỏ mặt, đứng lên xông đến
'' Anh ... anh không được cười''
Cô càng nói, hắn lại càng cười dữ dội hơn, còn phát ra âm thanh
'' Haha, xin lỗi ... nhưng anh không ... không nhịn được''
'' Anh ...'' - cô giận dữ đan xen xấu hổ, không làm được gì cái tên xấu xa trước mặt. Đành nghiến răng giậm chân xuống sàn. Cố gắng thanh minh
'' Tôi ... tôi nói không đúng hay sao mà cười? Những bài báo viết về tôi luôn khen ngợi như thế cả, có gì sai chứ?''
Hắn cố gắng nén cơn run, khoé mắt cũng chảy ra giọt nước vì cười quá nhiều
'' Không sai, nhưng mà lời khen ngợi lại do chính chủ nói ... có chút tự luyến quá rồi''
'' Bây giờ mới biết tôi tự luyến vẫn chưa muộn, buông tay sớm đi'' - cô có chút tức giận, phụng phịu xoay người đi nơi khác
Thượng Quan Thiên Kỳ cười nịnh, đặt tay lên vai cô vỗ về
'' Tiểu Tâm vốn dĩ rất đẹp cho nên dù có nói cũng chỉ được xem là sự thật hiển nhiên, không phải tự luyến''
'' Nghe nói tổng giám đốc là người cuồng công việc, bây giờ không vùi đầu vào bàn công văn mà ở đây làm gì?'' - cô châm chọc, có ý muốn hắn tức giận Ai mà ngờ cái tên này không có lấy 1 chút cau có mà còn cười hề hề