Tần San có chút tuyệt vọng, kéo chăn lên đắp ngang người Lăng Mặc Hàn, sau đó vội vàng đi tìm bác sĩ.
Sau khi Tần San kể lại triệu chứng, bác sĩ có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc
mới nói: “Mặc dù não không có chấn thương sau cú va chạm nhưng cũng không loại trừ khả năng chứng mất trí nhớ tạm thời.”
“Mất trí nhớ tạm thời? Vậy bao lâu sẽ phục hồi?” - Tần San bối rối hỏi.
Bác sĩ lại nói: “Tùy vào tình trạng của bệnh nhân, cô cần chăm sóc bệnh nhân nhiều hơn và nhắc nhiều hơn về chuyện ngày xưa.
Tần San cảm thấy thật là tình huống cẩu huyết này sao lại phát sinh trên thân cô. Cô đang muốn đợi Lăng Mặc Hàn tỉnh lại liền sống thật tốt với nhau, vậy mà hiện tại anh lại mất trí nhớ, không nhớ được cả cô và con của họ.
Ba Lăng nghe được tin tức, vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của con trai không khỏi thở dài.
Tần San vừa cắt một quả táo xong, đang định mời ba Lăng ăn thì Lăng Mặc Hàn đã giựt lấy mà cắn một miếng lớn.
Ba Lăng lại thở dài lần nữa.
Lăng Mặc Hàn ăn xong quả táo, đưa tay về phía Tần San, nũng nịu nói: “Lau tay cho anh đi.”
Tần San:
Sau khi cô lau sạch tay cho Lăng Mặc Hàn, anh lại nắm lấy tay cô nói: “Em là người tốt, chơi với anh đi.”
Tần San mười phần nghi hoặc, không phải chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi sao, sao IQ của anh ta còn giảm đáng kể như vậy, nhưng mà Lăng Mặc Hàn như vậy lại có chút đáng yêu.
Ba Lăng không muốn nhìn tiếp, đứng lên muốn rời khỏi phòng bệnh, Tần san vội vàng đuổi theo, ngăn ở trước mặt ba Lăng: “Ba, con có chuyện hy vọng ba có thể giúp con”
Đứa con dâu này chưa bao giờ cầu xin ông chuyện gì, lần này mở miệng như vậy, hẳn chỉ là chuyện đó.
“Con đang muốn nói nhờ ba giúp con tìm Xu Xu phải không?”
“Vâng.” - Tần San không khỏi cúi đầu, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng: “Bên nhà con cũng đã cử người đi tìm, nhưng chưa có kết quả. Hiện tại tình huống của Mặc Hàn đặc biệt, con cũng không thể bỏ mặc anh ấy, nhưng Xu Xu hiện tại tung tích không rõ, con cầu xin ba hãy giúp đỡ con”
Ba Lăng nhẹ gật đầu: “Con yên tâm, Xu Xu là con gái của Mặc Hàn, là cháu nội của Lăng gia, ta khẳng định sẽ dùng hết khả năng để tìm con bé.”
“Cảm ơn ba.” - Tần San khóe mắt rưng rưng, cảm kích nhìn ba Lăng.
Những năm sau kết hôn, ba Lăng rất ít khi nhúng tay vào chuyện giữa cô và Lăng Mặc Hàn, nhưng Tần San nhận thấy rõ ràng sự quan tâm của ba mẹ Lăng dành cho cô.
Với sự hỗ trợ của ba Lăng, Tần San tin chắc sẽ tìm được Xu Xu trong thời gian sớm nhất.
Không biết kẻ nào đã bắt cóc Xu Xu, không biết con bé có được ăn uống, ngủ ngon hay là bị ngược đãi.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi và hốc hác của Tần San, ba Lăng không khỏi thở dài mà nói: “Con cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để khi Xu Xu về rồi lại ngã
xuống.
“Con sẽ chú ý, cảm ơn ba.” - Tần San gật đầu tiễn ba Lăng ra khỏi bệnh viện.
Vừa trở lại phòng bệnh, Tần San đã bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Lăng Mặc Hàn, nhưng lúc này cô đang bận nghĩ về Xu Xu nên không để ý đến sự kỳ quái từ trong nụ cười của anh.
“Anh muốn ăn táo.” - Lăng Mặc Hàn cầm một quả táo đưa cho cô.
Tần San nhận lấy quả táo và bắt đầu gọt táo.
Lăng Mặc Hàn cứ nhìn Tần San gọt vỏ táo, khóe môi cười ngốc nghếch, khóe miệng gần chạm đến mang tai.
Cô bị anh nhìn chằm chằm khiến trong lòng có chút xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác gọt táo, nhưng Lăng Mặc Hàn sống chết kéo cô lại, cứ luôn muốn nhìn cô chằm chằm.
Ngay lúc hai người đang kéo nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Bạch Giai Ninh xinh đẹp bước vào.
Tần San chau mày, toàn thân có chút cảnh giác hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Bạch Giai Ninh không thèm để ý đến cô, trực tiếp ngồi bên người Lăng Mặc Hàn, nắm thật chặt tay Lăng Mặc Hàn nói: “Mặc Hàn, em đến thăm anh, nghe nói anh bị bệnh, anh nhất định phải nhanh khỏe lại.”
Bạch Giai Ninh không ngừng tự lẩm bẩm một mình, vốn dĩ cô ta muốn diễn một màn tình cảm khổ sở trước mặt Tần San, nhưng không ngờ Lăng Mặc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét và lạnh lùng, đột nhiên rút bàn tay đang nắm chặt của cô ta.
Ánh mắt Lăng Mặc Hàn sắc bén và lạnh lùng như nhốt đối phương vào Bắc Cực.
Bạch Giai Ninh không khỏi kinh hãi, một phần chính là cảm giác tiếc nuối khi bộ phim của cô ta chưa diễn đủ, một phần muốn bỏ cuộc vì ánh mắt quá lạnh leo kia.
“Cút đi” - Lăng Mặc Hàn đẩy Bạch Giai Ninh ra xa khi cô ta không chú ý.
Tần San sửng sốt, không ngờ rằng Lăng Mặc Hàn vốn rất yêu thích Bạch Giai Ninh lại nói từ “Cút đi” với cô ta.
Tần San cũng không làm gì, chỉ ngồi bên cạnh Lăng Mặc Hàn nói: “Mặc Hàn bảo cô cút đi, sao cô còn ở đây, mau cút đi đi.”
“Cô.” - Bạch Giai Ninh giận dữ giẫm chân. Trước khi đi ra ngoài không quên lẩm bẩm: “Tôi đã thua”
Tần San quay sang nhìn Lăng Mặc Hàn, ánh mắt anh ta nhìn ra cửa cực kỳ lạnh lẽo, nhưng khi quay sang nhìn cô, ánh mắt thu liễm lại, quay về vẻ ngốc nghếch.
Tần San:
Buổi tối, Tần San đắp mền cho Lăng Mặc Hàn, muốn ra giường thân nhân ngủ, bàn tay Lăng Mặc Hàn kéo tay cô lại: “Muốn ngủ cùng”
Tần San gương mặt hơi ửng đỏ, nhìn chiếc giường bệnh lắc đầu dỗ dành: “Mặc Hàn, đừng náo, anh mau ngủ đi.”
Lăng Mặc Hàn quyết nắm chặt cổ tay cô không bỏ cuộc: “Là vợ chồng phải ngủ chung.”
Tần San nhìn chằm chằm Lăng Mặc Hàn, anh ta là giả ngốc muốn chiếm tiện nghi của cô phải không?
“Em không phải là vợ của anh? Em lừa gạt anh? Người xấu” - Lăng Mặc Hàn ngây ngô nói.
Tần San vội dỗ dành: “Không có, em là vợ của anh, nhưng giường bệnh nhỏ, anh còn bị thương nên không ngủ cùng được.”
Lăng Mặc Hàn kéo tay Tần San, cô ngã nhào vào lòng ngực anh, anh nhích người xích qua một bên, thân thể Tần San nhỏ nhắn lọt thỏm vào chỗ trống bên cạnh.
Tuy hơi chật nhưng miễn cưỡng hai người ngủ vẫn không thể không được.
“Mặc Hàn, em..” - Tần San có chút đỏ mặt... ngoài trừ lần bỏ thuốc Lăng Mặc Hàn, đây là lần đầu tiên họ ngủ cùng một giường.
“Ngủ đi, anh muốn ngủ.” - Lăng Mặc Hàn ôm San San trong lòng ngực, nhằm mắt lại.
Tần San nghe nhịp tim của Lăng Mặc Hàn bên tai, trên mũi phảng phất mùi hương nam tính của anh, lòng ngực anh rất rộng, cô tựa vào ngực anh, đôi môi khẽ mỉm cười.
Nằm một lúc, nghe hơi thở Lăng Mặc Hàn đều đặn, Tần San dụi đầu vào ngực anh, khẽ nói nhỏ.
“Mặc Hàn, anh có nhớ lần anh đến dự tiệc sinh nhật 18 tuổi của em không, em đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp mặt”
Lăng Mặc Hàn ôm Tần San trong ngực, ánh mắt mở ra nhìn xuống nhưng chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
“Khi em biết em sắp gả cho anh, em đã vui mừng đến mức mất ngủ”
“Mặc Hàn, hôn nhân ba năm của chúng ta không hạnh phúc, em buồn lắm, nhưng ngoài trách anh lạnh lùng vô tâm, một phần cũng là lỗi của em”
“Em lúc đó vì quá yêu anh nên quên mất hôn nhân phải bắt nguồn từ hai phía, em cố chấp đồng ý cuộc liên hôn này bất chấp biết anh không yêu em.”
Nghĩ tới quá khứ, nước mắt Tần San lại rơi xuống, thấm qua lớp áo bệnh nhân, thấm vào da thịt Lăng Mặc Hàn.
“Em cứ ngỡ bản thân đã chết tâm, đã quên được anh. Nhưng Mặc Hàn, có người nói rằng không ai lại yêu một người hai lần, chỉ là chưa từng hết yêu mà thôi.”