Lúc này, anh vệ sĩ cũng bước tới, ngồi vào bàn với món trứng rán, cần miếng bánh mì lên cắn một miếng, cắn một lần hết nửa miếng.
Tần San tỏ ra thờ ơ, trong suốt bữa ăn không nói gì, thậm chí không thèm nhìn qua Lăng Mặc Hàn.
Ăn xong, Xu Xu lại chạy ra vườn, vệ sĩ cầm lấy tờ báo sáng nay ngồi tại cửa ra vào đọc báo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Xu Xu.
Tần San ăn xong đứng lên chuẩn bị đi thu dọn bàn ăn, Lăng Mặc Hàn liền bắt lấy cổ tay cô nói: “Để tôi rửa.
Đường đường là Lăng tổng lại đi xuống bếp rửa chén, đây thật sự là rửa mắt mà nhìn.
Tần San cũng không ngăn cản, xoay người rời khỏi phòng bếp, đi ra ngoài tìm Xu Xu.
Lăng Mặc Hàn sau khi thu dọn phòng bếp sạch sẽ, cũng nhanh nhảu đi ra ngoài tìm kiếm hai mẹ con liền nhìn thấy hai mẹ con đang chuẩn bị phân loại hoa, từng loại với những màu sắc rực rỡ.
Xu Xu nhìn con đường nhỏ hai bên là đất trống, có chút do dự, lại nhìn về phía Lăng Mặc Hàn, chạy tới hỏi: “Chú ơi, chú nghĩ bên nào sẽ tốt hơn.
Lăng Mặc Hàn nhìn khuôn mặt tròn vo của Xu Xu, nở nụ cười hiền hòa: “Hai bên đều tốt.”
“Vâng” - Xu Xu thắc mắc rất lâu vấn đề này, cuối cùng cũng được giải đáp, thở phào nhẹ nhõm, cầm cái xẻng nhỏ đi qua một bên.
Tần San chuẩn bị bưng hộp gỗ đi thì Lăng Mặc Hàn đi đã trước cô một bước, trực tiếp nhấc hộp gỗ đi tới.
Nhìn dáng người cao lớn của anh, Tần San không khỏi có chút choáng váng. Sắc mặt cô hơi thay đổi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại và đứng lên đi lấy dụng cụ.
Lăng Mặc Hàn nhìn Tần San làm lơ mình, liền quay người nói với Xu Xu: “Chú khiêng đồ mệt quá, con nhìn xem, mẹ của con đều không giúp một tay”
Xu Xu tán đồng gật đầu, nhìn Tần San nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ mau giúp chú đi."
Tần San không khỏi bật cười, đành phải ở một bên ngồi xổm xuống, trầm mặc đào hố đem hoa chôn xuống đất, một bên khác thỉnh thoảng truyền đến cuộc đối thoại của hai cha con.
Không nghĩ một người máu lạnh như Lăng Mặc Hàn lại có thể kiên nhẫn với con gái như vậy, ngay cả cô có đôi khi còn không chống đỡ được những vấn đề kỳ quái của Xu Xu.
Ba người trồng hoa xong, Lăng Mặc Hàn chủ động chịu trách nhiệm dọn dẹp mọi thứ, đem hai mẹ con đẩy vào nhà nói: “Hai mẹ con đi vào rửa tay trước, nơi này để tôi dọn dẹp.”
Tần San cũng không ngăn cản, Xu Xu nhiệt tình nói: “Chú mau dọn dẹp xong, con sẽ nói mẹ lấy socola cho chú.
Lăng Mặc Hàn cười đồng ý, không hổ là con gái của anh.
Lăng Mặc Hàn ở lại biệt thự một đoạn thời gian, trang phục trước kia luôn là âu phục biến thành áo thun quần thun, cả ngày tìm kiếm chuyện để làm, biến thành người đàn ông của gia đình.
Tần San vốn cho là anh ta ở vài ngày sẽ không chịu được, không nghĩ tới Lăng Mặc Hàn lại thích thú ra mặt khi ở đây.
Lăng tổng giám đốc chẳng lẽ không cần đi làm, không cần đi xã giao sao, trước kia không phải mỗi ngày anh ta làm việc đến tối muộn, mỗi ngày đều họp sao, làm sao bây giờ lại rảnh rỗi như vậy?
Người vui vẻ nhất trừ Lăng Mặc Hàn ra chính là Tần Xu, trước kia chỉ có chú Lục mặt lạnh chơi với cô bé, hiện tại có thêm một chú đẹp trai, cô bé mỗi ngày đều vui vẻ.
Tần San nhìn thấy con gái và baba thân cận như thế, không thể không cảm thán đúng là huyết thống tình thâm.
Lăng Mặc Hàn quả thật là rất yêu thích con gái, ánh mắt một người sẽ không gạt người, ở chung một đoạn thời gian, cô có thể xác định điểm này, đối với Lăng Mặc Hàn cũng không đề phòng như trước nữa, nhưng lời nói của Bạch Giai Ninh trước kia, lúc nào cũng nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Một ngày kia, vào buổi chiều, Lăng Mặc Hàn dạy Xu Xu viết mấy từ đơn xong, sau đó để con bé chạy ra vườn hoa chơi, còn anh liền ngồi bên cạnh Tần San: “San San, em dự định cùng Xu Xu một mực ở đây sao?”
Lăng Mặc Hàn nhắc đến vấn đề này, nghĩ càng nhiều lại càng do dự, còn không bằng trực tiếp làm cho trở tay không kịp.
Tần San sững sờ tại chỗ: “Chúng tôi hiện sống rất tốt”
Lăng Mặc Hàn lại nói: “Anh đương nhiên thấy em và con sống tốt, San San, Xu Xu được em chăm sóc rất tốt, để con chúng ta hòa mình vào thiên nhiên không có gì là không tốt. Nhưng ở tuổi của Xu Xu, đã đến tuổi đến trường và kết giao bạn bè, học những môn nghệ thuật con bé thích, nơi này căn bản là không có điều kiện”
“Tôi có thể dạy cho con bé” - Tần San nói: “Nơi này mặc dù điều kiện không tốt nhưng tôi có thể dạy con bé, con bé so với những đứa trẻ đồng tuổi cũng không kém.”
Lăng Mặc Hàn bật cười, Tần San vẫn như xưa.
“Anh tin con gái của chúng ta sẽ không thua kém những đứa trẻ khác. Nhưng đối với một đứa trẻ, dù em dành cho con bé tất cả tình yêu thương, sự quan tâm nhưng con cũng cần được học hỏi kiến thức và phát triển các kỹ năng xã hội. Em cũng thấy, ở đây chỉ có một vài người chúng ta mà thôi”
Tần San trầm mặc, cô phải thừa nhận rằng Lăng Mặc Hàn nói đúng. Cô đã từng bởi vì bản thân trải qua đau khổ nên một mực bảo hộ con gái trong vòng tay, nhưng cách làm này hẳn là cũng không tốt cho con của mình.
Lăng Mặc Hàn không đợi Tần San đáp lại, lại nói: “Em có thể lo cho giáo dục mầm non, có thể lo đến giáo dục tiểu học, nhưng con bé còn tham gia thi cấp ba, thi đại học, con bé còn muốn tiếp nhận những thông tin đa dạng hơn. Nơi này là một thiên đường, chờ sau này về già chúng ta có thể về sống ở đây, nhưng bây giờ Xu Xu cần phải quay lại thành phố nhộn nhịp càng sớm thì mới sớm thích nghi được.”
Là một doanh nhân thành đạt, việc đàm phán chính là thế mạnh của Lăng Mặc Hàn, nắm bắt điểm yếu của đối phương, tiến hành dẫn dắt và nắm lấy chiến thắng.
“Anh sẽ nói trợ lý lái xe đến, em thu dọn một chút, chuẩn bị xong chúng ta liền xuất phát” - Lăng Mặc Hàn không cho Tần San quá nhiều thời gian suy nghĩ, tác phong như vũ bão.