Uông Hy Vấn nhìn khung trời đêm chỉ ngập một màn tuyết trắng, không khí lạnh lẽo vô cùng. Hắn khẽ uống một ngụm Whisky, vị rượu ấm nóng lan tràn trong cổ họng, chảy xuống dạ dày khiến cho hắn thấy ấm người lên.
Đột nhiên bên ngoài thổi gió vào làm bay những bông tuyết trắng rơi xuống sàn, trong phút chốc tan thành nước.
Hắn vươn tay, đón lấy hai bông tuyết đang bay. Hoa tuyết lành lạnh, chạm vào da ngay tức thì tan đi.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hắn ngay lập tức quay người lại, vừa lúc bắt gặp Hồng Thất đang đứng ở đó. Hắn nói khẽ:
“Vào đi!”
Hồng Thất lẳng lặng đi vào phòng, cô vừa tới nơi liền ôm lấy cơ thể hắn.
Hành động kì lạ của cô hắn cũng hiểu phần nào của lí do.
“Xin anh, hãy tha cho Tô Yến Thâm!”
Hắn đứng sững người, đó là lần đầu tiên cô chủ động ôm hắn, nhưng hắn càng rõ hơn, cô là vì một người đàn ông khác mà làm.
Hắn nhíu mày đẩy cô ra, làm cô ngã xuống cạnh giường, hắn nói:
“Em làm đến mức này để đổi lại sự tự do cho anh ta sao?”
Cô im lặng cuối đầu, nhịn, cô nhất định phải nhịn, vì Yến Thâm, cô nhất định phải nhịn. Uông Hy Vấn chỉ là muốn chơi đùa với cô, hắn cũng chẳng cần ghen với Tô Yến Thâm làm gì. Cô cho là vậy.
Uông Hy Vấn đặt ly rượu xuống bàn, hắn ngày một tiến lại gần cô. Một cỗ lãnh khí bỗng như dội thẳng về phía cô. Hắn bế cô trên tay, đặt xuống chiếc giường màu đen của hắn. Nằm phía sau lưng cô, cánh tay của hắn choàng qua người cô nắm chặt eo và cổ tay cô. Trong những phút im lặng đang trôi qua một cách chậm chạp.
Khi cô thấy lạnh, hắn cũng nhận ra ngay mà kéo chăn đắp cho cô, cũng vừa lúc đó, hắn chợt thì thầm:
“Em sợ hắn đau đớn mà quên rằng làm vậy em sẽ khiến tôi đau lòng.”
“Anh đau lòng ư? Tôi tưởng ác ma như anh sẽ chẳng có tim, không tim không phổi chính là kẻ vô tình.”
Hắn lật người cô quay về phía hắn, đột ngột hắn cúi đầu hôn cô. Một nụ hôn chỉ thấy đầy chua xót, cô còn nếm được cả vị nước mắt mặn chát.
Hắn cũng đau lòng ư? Hắn không yêu cô, sao còn đau lòng.
Hắn ôm cô thật chặt, nhắm mắt.
Một lát sau, hắn như đã ngủ say. Cô nhoài người nhìn hắn rồi gỡ tay hắn ra, trong lòng cô lúc này chỉ hướng đến duy nhất Tô Yến Thâm.
Giữa đêm tuyết, cô một mình chạy đến một căn phòng, nơi Tô Yến Thâm bị nhốt. Trước cửa, Thẩm Dịch Đình ngồi trên ghế, dường như đã mệt mỏi. Nhìn thấy cô, anh chợt nói:
“Tiểu thư!”
“Thẩm Dịch Đình, anh có thể xem như giúp đỡ tôi, giống như năm đó vậy, thả Tô Yến Thâm ra!”
Tô Yến Thâm ngạc nhiên:
“Em nhớ lại hết rồi ư?”
Cô gật đầu, sau đó nói tiếp:
“Anh cũng thừa biết Tô Yến Thâm là người tốt. Anh ấy vốn dĩ không có tội gì cả.”
Thẩm Dịch Đình đắn đo một hồi, rồi nói tiếp:
“Nhưng dù cả hai người có thể bỏ trốn thì cậu chủ cũng sẽ tìm được hai người.”
Hồng Thất liền đáp:
“Thả Tô Yến Thâm ra, tôi tất có cách của mình!”
Thẩm Dịch Đình liền mở cửa, đi vào trong, đi theo sau là Hồng Thất, lúc ấy Tô Yến Thâm đang bị trói trên ghế, thân thế có vẻ không có gì đáng lo ngại.
Hồng Thất chạy về phía Tô Yến Thâm, lắc lắc cánh tay anh để anh tỉnh lại. Trong lúc đó, Thẩm Dịch Đình cởi dây trói cho Tô Yến Thâm.
Hồng Thất dìu Tô Yến Thâm đứng dậy, cả hai vội chạy ra cửa, đột nhiên Hồng Thất ngoảnh đầu lại nói với Thẩm Dịch Đình:
“Cảm ơn anh!”
Thẩm Dịch Đình nhìn cả hai người đi khỏi mà trong lòng vô cùng bất an.
Trên tầng ba của biệt thự, Uông Hy Vấn đứng bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, hai hình bóng đang dìu nhau chạy khỏi biệt thự, dưới chân hắn, chú chó Kid cũng cố gắng nhảy lên. Uông Hy Vấn quay sang phía chú chó, khẽ nói:
“Cô ấy bỏ đi rồi. Cô ấy sợ ta làm đau hắn, nhưng cô ấy chẳng để ý, trong tim ta, thấy đau đến mức nào.”
Hồng Thất và Tô Yến Thâm chạy rất lâu, đến khi cả hai mệt lã, cả hai dừng lại bên vệ đường.
Tô Yến Thâm ngẩng đầu nhìn Hồng Thất, trên đầu, trên vai đều có tuyết trắng.
“Em vốn dĩ không nên mạo hiểm như thế!”
Hồng Thất liền hỏi:
“Vậy anh muốn bị Uông Hy Vấn hành hạ đến chết sao?”
Tô Yến Thâm gục đầu, nói khẽ:
“Em có còn yêu anh, còn muốn cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc hay không?”
Câu hỏi này của Tô Yến Thâm quả nhiên làm cho Hồng Thất phải im lặng mà suy nghĩ, từ đầu tới cuối cô luôn cho rằng người cô yêu là Tô Yến Thâm, nhưng cũng có lúc cô rung rinh trước Uông Hy Vấn. Nhưng cô nhớ đến cha mẹ cô, một ngày, cô đột nhiên mất đi cả người thân, vậy mà, cô trở về để thăm cha mẹ cũng bị Uông Hy Vấn ngăn cản. Nỗi hận này cứ dần lớn trong lòng cô, cô không biết Uông Hy Vấn như thế nào, cô nhất định phải trả cho hắn hết cảm giác mất đi người mình yêu thương là như thế nào.
Cô gật đầu:
“Còn. Em sẽ lấy anh. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Em về làm trong công ty anh. Nhưng em vẫn còn một vài chuyện chưa kịp làm. Anh cho em 2 tháng, làm xong chúng ta sẽ kết hôn.”
Tô Yến Thâm cười nhẹ nhàng.
Giây phút cô ngoảnh đầu đi về hướng căn biệt thự hai người vừa thoát ra, Tô Yến Thâm cũng biết, đời này, anh mất cô mãi mãi.
Đêm mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi dày trước cổng căn biệt thự.
Hồng Thất đội tuyết quay về trước sự kinh ngạc của Thẩm Dịch Đình.
Cô đi lên lầu, quay về phòng như cũ.
Uông Hy Vấn sớm biết cô chắc chắn sẽ quay lại. Bởi lẽ, chuyện mà cô nói trước kia với Dung Hoa đã bị Dung Hoa kể lại với hắn. Mục đích mà cô ở đây chính là lật đổ hắn, vậy hắn phải càng để lộ nhiều sơ hở nữa, để xem cô ứng phó ra sao.
Cô mở cửa phòng, vẫn nhìn thấy Uông Hy Vấn ngủ trên giường, trong phòng trầm lặng, trên nền nhà vẫn còn bông tuyết đọng lại. Nhìn qua đã biết, hắn không ngủ, hơn nữa còn vừa mới mở cửa sổ. Có lẽ hắn đã nhìn thấy cô từ bên ngoài cổng đi vào. Cô chợt thấy vô cùng bất an, có chăng hắn sẽ sai người truy cùng giết tận Tô Yến Thâm?
Trong chăn bỗng rục rịch, rồi một cô gái bắt đầu áp sát Uông Hy Vấn. Cô gái chính là Hồng Thất, nghịch ngợm ôm lấy người hắn nũng nịu:
“Anh Uông!”
Hắn mở mắt, nhìn cô khó hiểu:
“Chuyện gì?”
Cô cười thật tươi:
“Em muốn về Thương Thành!”
Hắn hơi ngạc nhiên:
“Sao lại về Thương Thành? Em nhớ lại rồi? Không sợ tôi đem bán em vào quán bar Thủy Tinh?”
Cô lắc đầu:
“Nhớ lại thì đã sao? Em nhớ lại dáng vẻ ông cụ non của anh, lại thích khoác áo lông vào mùa đông. Anh sẽ không bán em vào quán bar. Bởi vì năm đó cũng chính là anh đến đem em đi khỏi nơi đó, không phải sao?”
Hắn nhìn cô nghiêm túc:
“Tôi đem em đi được, thì cũng mang em vô lại nơi đó được. Em nghĩ tôi không dám?”
Cô hơi sợ hãi với dáng vẻ này của hắn, đôi mắt màu xanh của hắn cũng dọa làm cô lạnh người, bất giác có chút chột dạ, cô cúi đầu nói nhỏ:
“Sẽ không đâu!”
Uông Hy Vấn im lặng, luồn tay lên cằm cô, xoa nhẹ:
“Tôi sẽ đưa em đi!”
Trong lòng cô liền ngay lập tức nhận thức được, lần này, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định.
Những ngày sau Uông Hy Vấn không nhắc đến Tô Yến Thâm lần nào nữa, hắn cũng đối xử với cô rất tốt, đợi tuyết ít dần, hắn đặt vé máy bay về Trung Quốc.