Mộ Dương dỗ mãi cuối cùng cô cũng ngủ rồi, Từ Ninh Hi vẫn ôm chặt lấy anh, có vẻ như cô đang rất sợ nhiều thứ.
Anh nằm bên cạnh ôm cô, lúc này anh chỉ muốn đâm chết Cao Từ Vũ, nhưng lại không thể để cô ở nhà một mình. Thật ra anh cũng như cô, đã cố gắng nghĩ chuyện đó không phải là sự thật, nhưng Cao Từ Vũ đã gửi đến những tấm hình ảnh đó xác thực chuyện tối đó là thật.
Anh ta còn nằm bên cạnh cô, ung dung lấy điện thoại chụp lại.
Mộ Dương nghĩ đến thật tức điên làm sao, anh vòng tay kéo Từ Ninh Hi sát lại mình hơn, cô là của anh, cô là của anh.
Tối đó...chỉ là tai nạn mà thôi.
...
Ngày hôm sau.
Tinh thần của Từ Ninh Hi vẫn chưa ổn định lại được, cô như người mất hồn ngồi một góc, cả buổi sáng anh ngồi vật vã bên cạnh đút cháo cho cô ăn. Từ Ninh Hi như con búp bê bị hỏng, không cảm xúc, không khóc không la gì cả.
Mộ Dương biết cô sẽ đả kích, nhưng không ngờ lại...
"Ninh Hi..."
"Hơ..." Từ Ninh Hi quay sang nhìn anh, cô giật mình rút tay lại lùi về phía sau.
"Ninh Hi." Mộ Dương tiến đến, cô đưa tay che chắn cho bản thân mình.
"Đừng chạm vào em...em em...em..."
Mộ Dương vươn tay ra, anh kéo cô lại mình rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Ưm..." Ninh Hi vùng vẫy muốn thoát ra nhưng là điều không thể.
Một lúc sau anh buông cô ra, Từ Ninh Hi cố gắng hít thở.
"Ninh Hi, em là của anh, em chỉ cần nhớ em là của anh mà thôi."
"Đừng..."
"Ninh Hi."
Mộ Dương tiến tới, anh muốn đánh dấu chủ quyền của mình trên người cô, đem sự ô uế kia rời xa khỏi Từ Ninh Hi.
...
Cuối cùng thì cũng đến trưa, Mộ Dương ngồi lau người sạch sẽ cho cô, Từ Ninh Hi đã ngủ say vì mệt rồi.
Anh thay quần áo cho cô rồi để cô nghỉ ngơi, Mộ Dương cũng tranh thủ thay quần áo.
Anh phải đến nơi này một chuyến.
...
Cao thị.
Cao Từ Vũ ung dung ngồi đó xoay bút, lúc này thư kí chạy vào nói: "Cao tổng, không xong rồi..."
"Thằng khốn."
Rầm
Mộ Dương đạp cửa xông vào, nữ thư kí sợ hãi lùi ra phía sau. Cao Từ Vũ ngồi đó nhìn anh, cái nhìn đầy sự thách thức.
Mộ Dương đi đến nắm lấy cổ áo Cao Từ Vũ, anh không thể kiềm chế được nữa mà đấm vài phát lên Cao Từ Vũ.
"Đừng...đừng đánh nữa mà..."
Kì lạ thay Cao Từ Vũ lại không đánh trả.
"Mày...tại sao...tại sao là cô ấy hả?" Mộ Dương thét lên.
Thư kí ở sau chống tay đứng dậy, cô vội chạy ra ngoài gọi cảnh sát.
"Vì đơn giản cô ấy là Từ Ninh Hi." Cao Từ Vũ nằm đó nhìn Mộ Dương.
Anh không thể nhịn được nữa liền đưa tay đấm thêm vài phát vào mặt Cao Từ Vũ.
"Mày...còn là con người không?"
"Anh có được cô ấy chẳng lẽ tôi lại không?"
"Cô ấy yêu tao."
Cao Từ Vũ bất ngờ bật dậy, anh nắm lấy cổ áo Mộ Dương: "Tôi yêu cô ấy, yêu cô ấy trước khi kết hôn và làm vợ anh."
"Tại sao anh lại có được cô ấy? Tại sao không phải là tôi?"
"Mày câm miệng, nếu mày quen biết cô ấy trước tao tại sao không tìm cách giữ cô ấy?" Mộ Dương thét lên.
Cao Từ Vũ buông tay ra, anh xoay người: "Nếu lúc đó tôi giữ được...cô ấy sẽ không thành vợ anh đâu."
Mộ Dương muốn tức điên lên, nói lí lẽ với tên này không được thì chỉ có thể dùng nắm đấm mà thôi.
Anh hít thật sâu, tay siết chặt lại, vốn muốn xông đến liều chết với Cao Từ Vũ thì cảnh sát ập vào, thấy Mộ Dương chuẩn bị ra tay liền lao đến ôm lấy anh từ phía sau.
"Đứng yên."
"Bỏ tôi ra...bỏ tôi ra..."
Cao Từ Vũ bật cười, anh xoay người lại nhìn Mộ Dương: "Cảnh sát, anh ta xông vào công ty tôi và muốn hành hung tôi."
"Vết thương trên mặt tôi là bằng chứng."
Mẹ nó, bị gài rồi!
...
Sở cảnh sát.
Kim Long Thành cùng Mộ Dương bước ra, cả hai về xe ngồi vào trong.
Bây giờ đã tối.
"Cô ấy..."
"Như Phương đến chăm sóc em ấy rồi, còn tôi đến đây bảo lãnh cậu ra đây." Kim Long Thành thở dài nói.
Anh ném hộp thuốc cho Mộ Dương.
"Xử lý vết thương trên mặt đi, Ninh Hi sẽ lo đó."
"Cảm ơn anh."
"Không ngờ Mộ tổng có ngày này đấy, đánh nhau với người ta rồi bị đưa đến đồn cảnh sát." Kim Long Thành bật cười.
"Tên khốn đó...tôi..."
"Phải giết hắn ta à? Như Phương ngày nào cũng lẩm bẩm câu đó giống cậu đó."
"Giết cậu ta thì được gì, Ninh Hi cũng không bình thường lại sớm được, chuyện xảy ra rồi cũng không thể thay đổi."
"Mộ Dương, việc đó là hãy xem là tai nạn ngoài ý muốn, Ninh Hi là nạn nhân, em ấy không có lỗi trong chuyện này." Kim Long Thành quay sang nhìn Mộ Dương bảo.
"Tôi biết."
"Tôi lại không thấy vậy. Từ trước đến đây cậu ăn chơi, phụ nữ bên cạnh cậu tức là của cậu, từ trước đến nay cậu cũng không hề chia sẻ bạn tình của mình với bất cứ người đàn ông nào. Nói việc này cậu không khó chịu là nói dối." Kim Long Thành tiếp tục.
"..."
"Ừ, cứ nghĩ đến việc cô ấy nằm dưới thân của Cao Từ Vũ tôi lại tức điên lên." Mộ Dương ngã người ra sau đáp.
"Em ấy muốn sao? Em ấy muốn bị xâm hại sao? Ninh Hi không muốn, em ấy cũng chỉ có cậu."
"Nếu cậu có suy nghĩ rằng Ninh Hi lúc này thật bản, cơ thể đó đã không còn xứng với cậu thì..."
"Mộ Dương...cậu chưa yêu em ấy hoàn toàn đâu."
"..."
Mộ Dương im lặng không đáp.
"Yêu...cậu có hiểu yêu là thế nào không? Cậu đã nghĩ mình yêu Ninh Hi hoàn toàn chưa?"
"Hay trong mắt cậu Từ Ninh Hi chỉ là một cô gái tốt, xứng đáng làm vợ cậu, thích hợp chuyện chăn gối với mình, chỉ thế thôi cậu đã nghĩ rằng mình yêu em ấy."
"Đừng nói nữa."
"Không, tôi phải nói."
"Ninh Hi đơn thuần, lương thiện, cái gì cũng nghĩ cho cậu. Cậu thử nghĩ đi, Mộc Lam kia tìm đến cửa, biết về việc cậu nuôi nhân tình, cô ấy có từng chán ghét chê bai cậu hay tát cậu một cái không?"
"..."
"Cậu là ích kỉ, chỉ nghĩ cho sự ham muốn của bản thân, cậu chưa từng nghĩ cho Ninh Hi."
"Mộ Dương, cậu nghĩ kĩ đi. Nếu không chấp nhận được chuyện thế này thì tôi và Như Phương sẽ đưa em ấy đi."
"Ninh Hi...em ấy chỉ là nạn nhân đáng thương mà thôi."
Mộ Dương nghiêng đầu nhìn Kim Long Thành: "Về nhà đi."