Từ Ninh Hi vốn định tìm bảo mẫu cho cháu gái của mình, cô biết Tạ Phong một mình nuôi con rất vất vả, anh sẽ không dễ dàng gì xoay sở hết mọi thứ.
Cô định gọi điện hỏi ý kiến của anh hai như thế nào thì Tạ Phong đã báo mình vẫn ổn, đã có người chăm sóc cho con bé rồi, bảo cô yên tâm mà ở bên cạnh Mộ Dương hâm nóng tình cảm đi. Tạ Phong còn nói một nhà ba người sẽ hạnh phúc, nhất định không để con bé chịu thiệt thòi.
"Một nhà ba người? Nghe anh ấy nói như anh ấy kết hôn vậy." Từ Ninh Hi nhìn điện thoại mà ngơ ra.
Mộ Dương ngồi đọc sách bên cạnh, anh nghe xong thì bật cười, anh tháo kính ra rồi bỏ quyển sách xuống.
"Anh ấy hạnh phúc là được mà." Mộ Dương nói.
"Anh nói phải, nhưng anh ấy nói sẽ không yêu đương và kết hôn em cứ lo làm sao." Từ Ninh Hi thở dài.
Mộ Dương đưa tay ra kéo cô vào lòng: "Đâu nhất thiết phải kết hôn."
"Lỡ đâu anh ấy không thích phụ nữ." Mộ Dương nói.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh hai thích đàn ông sao?"
"Có lẽ vậy." Mộ Dương gục đầu xuống vai cô.
"Em không có ý kiến về việc đó. Em chỉ thấy anh hai và chị Phương đã chịu thiệt thòi nhiều, em chỉ mong cả hai anh chị hạnh phúc mà thôi. Yêu ai cũng được, miễn là họ thấy vui vẻ và bên nhau cả đời." Cô nói.
Mộ Dương lắc lắc cái đầu: "Em cũng vậy đó."
"Nào Dương...anh cứ như mèo con ấy..." Từ Ninh Hi thấy nhột muốn đẩy anh ra.
"Anh chỉ làm mèo con với em thôi." Mộ Dương xoay người, Từ Ninh Hi đã nằm dưới thân anh rồi.
"Thật tình." Cô nhìn anh rồi cười, vòng tay lên kéo Mộ Dương xuống chiếm lấy môi anh.
"Ưm..."
"Bà xã, anh đến đây."
"Cái tên háo sắc này!!!"
...
Sáng hôm sau.
Mộ Dương đã đi làm, Từ Ninh Hi ngồi đưa tay đấm đấm lưng của mình.
Đau chết tôi rồi.
Cô ngồi trên sofa thở dài, rõ ràng cả hai đã cố gắng để nhanh chóng có con, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin vui gì. Cô áp tay mình lên bụng, trước kia chỉ một đêm đã mang thai, tại sao bây giờ lại...
Từ Ninh Hi bắt đầu cảm thấy bản thân mình có vấn đề, cô nhìn đồng hồ rồi đứng dậy đi vào phòng thay đồ. Không đi khám thì không biết được.
Cô...muốn có con.
...
Mộ thị.
Mộ Dương nhìn tấm thiệp mời, bữa tiệc diễn ra vào tuần sau, yêu cầu còn dẫn theo bạn nhảy cho mình. Anh ném thiệp mời sang một bên, anh vốn không muốn lui tới đến mấy bữa tiệc như thế này, thời gian qua anh chỉ muốn đi làm rồi về nhà với vợ của mình mà thôi.
Nhưng đây là Cao lão gia đã mời anh, con trai ông ta du học đã về, bây giờ tổ chức tiệc để chúc mừng. Anh và Cao lão gia vừa hợp tác, hợp đồng đã kí cũng có giá trị lớn, có vẻ như không đi không được rồi.
Mộ Dương nhớ đến trước đây mình không hề dẫn cô tham gia mấy bữa tiệc này, không biết Từ Ninh Hi có chịu đi cùng anh không. Anh cũng chưa từng công khai cô với mọi người, chưa một lần nào anh nắm tay cô đứng trước đám đông, ý muốn nói đây chính là Mộ thiếu phu nhân của mình.
Anh ngã lưng ra ghế, xem ra khó rồi đây, anh thì sao cũng được, nhưng tính tới tính lui vẫn thấy cô thiệt thòi nhiều thứ.
"Chậc."
"Về hỏi ý kiến của cô ấy vậy." Mộ Dương lẩm bẩm.
Anh sợ cô không quen, Từ Ninh Hi có lẽ trước giờ cũng chưa tham gia mấy chuyện này, ở đó lại đông người có bao ánh mắt nhìn ngó, anh sợ cô chịu không được nhưng vẫn cúi đầu nhẫn nhịn. Làm vợ anh cũng áp lực thật đấy, cô vốn không phải là tiểu thư đài cát gì, bây giờ làm dâu hào môn như thế, anh sợ cô không đối phó được với những phu nhân khác.
Mộ Dương đưa tay xoa xoa trán, anh chỉ lo bên cạnh cô, lại quên mất cách chỉ dạy cô làm sao bảo vệ chính mình.
"Khó chịu thật đó."
Khi không lại tổ chức tiệc làm gì chứ.
...
Từ Ninh Hi rời khỏi bệnh viện, cô ngồi ở bến xe buýt như người mất hồn.
"Vì trước đây cô Từ từng sảy thai, cơ thể lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, làm việc quá sức, còn thiếu dinh dưỡng, cộng thêm chịu nhiều áp lực, thai đầu quan trọng lại sảy mất...nên e sau này muốn mang thai cũng khó."
"Trước mắt cô Từ nên về tịnh dưỡng thật tốt, bồi bổ cơ thể, ăn uống điều độ và nghỉ ngơi, sức khỏe ổn định sẽ có con mà thôi, cô Từ đừng lo."
Từ Ninh Hi nhớ lại những lời bác sĩ nói, cô đặt tay lên bụng mình. Là mẹ có lỗi với con, nếu như mẹ chú ý một chút thì con đã không chịu đau đớn như thế này rồi.
Cô đứng lên đi bộ về nhà, Từ Ninh Hi không còn tâm trạng để gọi xe nữa.
Cô...thấy thất vọng quá.
...
Tối.
Mộ Dương nhìn Từ Ninh Hi ngồi ăn, anh cứ cảm giác hôm nay cô đang ép bản thân mình ăn thật nhiều vậy.
Anh đưa tay cầm đĩa đồ ăn lên: "Đừng ăn nữa."
Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, vốn định đưa tay lên giành lấy lại thì cô cảm thấy buồn nôn, Từ Ninh Hi vội chạy vào nhà vệ sinh.
"Khụ...khụ..."
Mộ Dương đi vào đứng sau vỗ nhẹ lưng cô: "Thấy chưa, em ép mình ăn như thế lại nôn ra hết rồi."
Từ Ninh Hi mơ hồ đứng lên, anh lấy nước cho cô súc miệng.
"Hôm nay em làm sao vậy?" Anh hỏi cô.
Thấy sắc mặt cô không tốt chút nào.
"Sáng nay em đã đi khám, bác sĩ nói do sức khỏe em không tốt, cơ thể cần tịnh dưỡng và bồi bổ thì mới có con được."
"Vì là thai đầu...lại sảy mất...lúc đó cơ thể em..."
Mộ Dương đi đến ôm cô vào lòng: "Chúng ta không cần vội, em cứ từ từ."
"Không phải do em, nếu lúc đó anh quan tâm để mắt đến em...thì sức khỏe của em cũng không thành ra như bây giờ."
"Ninh Hi, chuyện con cái là ý trời, chúng ta muốn nhanh cũng không có được."
"Hiện tại không phải chúng ta rất tốt sao?" Anh nhìn cô.