Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 159: Nổi nóng



“Nghe nói là cô có thể nói chuyện được rồi?” - Quách phu nhân dùng điệu bộ cực kì “quan tâm” để hỏi thăm một chút.

Diệp Liên Tuyết cười, đúng là thời đại này việc truyền tin đi cũng nhanh thật đó, hẳn là đêm qua Bạch tiểu thư của Bạch gia đã có một đêm bận rộn không yên đi.

“Cảm ơn phu nhân đã quan tâm, chuyện này đến tai phu nhân nhanh như vậy thì xem ra phu nhân vẫn đặt đứa con dâu này trong lòng rồi.”

Ý tứ rõ ràng trong lời nói, còn mang theo cả tư vị đáp trả cực kì không kiêng dè của Diệp Liên Tuyết khiến cho Quách phu nhân cũng phải tức đến đỏ mắt. Sao bà ta cứ có cảm giác rằng bây giờ cô nói chuyện được rồi thì sẽ mở đầu cái chuỗi ngày mồm năm miệng mười khiến cho bà ta tức chết thế nhỉ?

Nhưng càng khiến cho Quách phu nhân tức giận hơn không phải là thái độ của Diệp Liên Tuyết mà chính là sự sủng ái tràn lan trong đôi mắt của con trai bà khi nhìn cô. Thực sự cái kiểu vui vẻ nhìn người con gái của mình làm càn như thế này của Quách Thừa Tuyên thật khiến cho bà ta cảm thấy gai mắt. Có ai mà nhìn người khác đốp chát mẹ mình mà mặt vui như Tết giống hắn hay không?

Bà ta biết bây giờ có nổi đóa lên ở đây thì cũng chỉ có mỗi mình bà ta ồn ào, thôi thì cứ nhịn xuống trước đã, dù sao thì bà ta biết rằng chuyện cũng sẽ không có còn lâu nữa đâu: “Quan tâm thì cũng không đúng lắm bởi vì dù sao chuyện đến tai rồi, có không muốn nghe cũng vẫn phải nghe thôi mà. Với cả Quách gia đến giờ phút này cũng chưa có con dâu nào hết.”

Lời nói của Quách phu nhân chính là xác minh được những chuyện mấy ngày qua là thật, xem ra hôn sự giữa Diệp Liên Tuyết và Quách Thừa Tuyên đã bị đơn phương chấm dứt tự khi nào rồi. Diệp Liên Tuyết chỉ cười, còn Quách Thừa Tuyên lại có chút ngưng trọng.

“Con muốn gặp ông nội. Có nhiều chuyện hôm nay con muốn được giải đáp lắm.”

“Sao không hỏi thẳng mẹ này. Mẹ vẫn là mẹ của con mà.”

“Vẫn nên hỏi ông nội thì hơn ạ.”

Diệp Liên Tuyết chỉ sắm một vai quần chúng ngồi xem kịch, cảm giác được giữa hai mẹ con họ đang ngầm công kích nhau thấy rõ. Sao nhỉ? Cô chẳng cảm thấy hả hê một chút nào khi Quách Thừa Tuyên lựa chọn đối nghịch với mẹ mình như thế. Cô biết là hắn cũng vì chuyện của hai người, nhưng dù sao người đó vẫn là mẹ của hắn, có đúng hay sai vẫn là mẹ của hắn.

“Mới sáng sớm đã ồn ào cái gì thế?”

Lời nói vừa dứt, cả Quách phu nhân lẫn Quách Thừa Tuyên đều bất giác ngẩng đầu lên phía cầu thang nhìn. Quách lão gia tử đang chống gậy ba tông, được quản gia đỡ từng bước khó nhọc đi xuống.

“Ông nội!”

“Bố!”

Quách lão gia tử nhìn Quách phu nhân, lại nhìn hai đứa cháu nhà mình, ánh mắt già nua hiện lên chút phức tạp. Lại trông thấy Quách Thừa Tuyên và Diệp Liên Tuyết bây giờ tựa hồ như còn thân mật hơn, trong lòng ông lại dậy sóng không yên.

“Hai đứa về nhà sớm thế!”

“Cháu ghé sang rồi sẽ đến công ty luôn ạ. Ngày hôm qua vừa từ Anh quốc trở về, hôm nay sang mang cho ông một ít đồ mà bố gửi.”

“Được rồi, phiền cháu quá!”

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, khó xử. Không hiểu sao là người một nhà với nhau bây giờ lại chia thành ba - bốn phe rõ ràng tách biệt. Quách lão gia tử nhìn Diệp Liên Tuyết đang lãnh đạm ngồi bên cạnh Quách Thừa Tuyên, tâm tình vốn đã phức tạp bây giờ lại càng thêm phức tạp hơn.

“A Tuyết thời gian này không về thăm ông, việc học bận lắm hả cháu?”

Cô cười, đối với Quách lão gia tử vẫn không bao giờ ghét ông được, dẫu cho hôn ước có không còn nữa thì cô vẫn luôn luôn xem ông như chính ông nội mình: “Vâng ạ! Cháu đang làm nốt một số bài luận văn nữa để có thể sớm lấy được bằng tiến sĩ trong năm nay!”

“Giỏi thật đấy! Ông cũng nghe nói về việc cháu đã có thể nói được, bây giờ ở đây có thể nghe được giọng cháu thật sự không còn gì bằng. Thời gian qua chữa bệnh hẳn là vất vả lắm nhỉ?”

“Là nhờ công của sư phụ cháu cả ạ. Ông ấy vẫn luôn đều đặn nghiên cứu thuốc mới để giúp cháu có thể nhanh chóng lấy lại được giọng nói.”

“Lão Từ sao? Lâu rồi ta không có gặp ông ấy. Thời gian tới nếu như có dịp ông ấy đến thành phố thì hãy nói cho ta nhé!”

“Vâng ạ!”

Thực ra thì chuyện đối xử như thế nào chỉ có người trong cuộc mới cảm thấy có sự đổi khác. Diệp Liên Tuyết cố gắng bình thường hết sức có thể nhưng cô vẫn nghe ra được trong lời nói của Quách lão gia tử có biết bao nhiêu là phức tạp cùng với khách sáo. Có vẻ như chuyện hôn sự này của hai người, ông  cũng không có quyết định được là bao.

“Ông nội, cháu nghe nói chuyện của cháu và A Tuyết đã bị nhà chúng ta đơn phương hủy bỏ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?” - Quách Thừa Tuyên vào thẳng chủ đề chính, không dây dưa thêm quá lâu nữa.

Quách lão gia tử thở dài: “Chuyện này vốn không có định giấu diếm ai trong hai đứa nhưng cả ông cũng không biết phải làm gì được. Chỉ là…”

Lời chưa dứt, Quách phu nhân đã nói chen vào: “Mấy chuyện này hỏi ông nội con không được đâu. Chẳng phải mẹ đã nói là con nên hỏi mẹ đi rồi mà. Dù sao thì mẹ cũng là mẹ, đối với chuyện hôn sự của con trai mình cũng là người quyết định, con cứ khăng khăng như vậy làm gì chứ?”

“Vậy tại sao mẹ lại làm như thế? Đừng nói lý do là không môn đăng hộ đối ở đây, con đã quyết định muốn cưới cô ấy, tại sao mẹ lại đột ngột làm ra chuyện như thế này. Càng nực cười hơn nữa chính là cả con lẫn cô ấy đều không ai biết được chuyện, đều phải nghe qua miệng người khác mới có thể biết.”

Quách phu nhân ngược lại không có chút tức giận nào, hơn nữa còn sớm đạt được mục đích nên hả hê ít nhiều, chỉ thong thả uống trà.

“Con dâu Quách gia ta không có cái loại làm xấu mặt xấu mũi danh tiếng như thế. Chẳng lẽ con cũng không biết ở ngoài kia cô ta bị nói thành cái dạng gì rồi? Con cũng nên xem lại trước khi đồng ý muốn cưới cô ta hay không, biết đâu sau này có đổ mười thùng vỏ cũng không có lại…”

“Mẹ!” - Hắn quát lớn, khi mà Diệp Liên Tuyết chỉ âm trầm ngồi ở bên cạnh không nói gì.

Mặt mũi? Từ ngày cô đồng ý đến thành phố này chấp nhận hôn ước này thì mặt mũi của cô đã sớm bị quăng sạch từ lâu rồi. Cô không có trách bất kì ai hóng chuyện ồn ào ngoài kia bởi vì nó khơi khơi ra đấy để thu hút thị hiếu người khác mà. Nhưng thanh danh của cô trong sạch như thế nào, chẳng lẽ cô cần ngồi đây chứng minh cho người khác thấy sao?

Người muốn tin cô ắt sẽ tin cô vô điều kiện, người đã không muốn tin cô thì có giải thích như thế nào họ cũng giả bộ điếc giả bộ mù mà thôi.

“Ông nội biết là hai đứa cũng khó khăn lắm để có thể đi đến bước này nhưng chuyện đến nước này ông không có cách nào cứu được nữa.”

Quách Thừa Tuyên cuộn chặt nắm tay, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình với mẹ mình lại có ngày phải đối đầu nhau như thế này.

Lúc hắn định nói gì đó, Diệp Liên Tuyết lại kịp thời ngăn hắn lại. Cô nắm lấy tay hắn, dùng ánh mắt bình tĩnh trấn an hắn. Nếu bây giờ ở đây hắn nổi nóng có khi mọi chuyện lại còn tệ hơn nữa. Chuyện cũng là chuyện đã rồi, cứu được hay không cũng đâu có còn quan trọng nữa đâu.

“Hôm nay cháu đến đây không có phải vì lý do này, nhưng bất đắc dĩ lại trở thành nhân vật chính của câu chuyện này. Trước hết thì cháu rất tiếc vì hôn ước bị hủy bỏ, nhưng hơn hết thì cháu cũng cảm ơn rất nhiều vì trong thời gian qua có thể để cho cháu gặp được người đàn ông tốt như Thừa Tuyên. Hơn nữa cháu đến đây ngày hôm nay là vì bệnh tình của đại thiếu gia Quách Nguyên chứ không có phải đến để chất vấn ai về hôn ước đó. Thế nhưng cháu nghĩ rằng bây giờ cháu ở đây có nói thêm gì cũng là khua môi múa mép cả. Quách phu nhân thấy cháu nói có đúng không? Loại người không có phẩm giá như cháu thì nói ai tin?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.