“Nói đi, sao tôi lại muốn hại nhà họ Trần các người?” Hứa Như lạnh lùng đứng trước mặt Trần Tâm.
“Cô quyến rũ con trai tôi, phá hoại hôn nhân của nó…”
“Anh Trần vẫn còn chưa cưới cô Tần Nhi đâu, làm gì có chuyện phá hoại hôn nhân?” Hứa Như phản bác, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Hai đứa nó sắp cưới rồi…” Nước mắt Trần Tâm rơi lã chã, bà ta lại là người mù lòa, khiến cho người ta thương hại.
Nhưng mà, không đồng nghĩa với chuyện có thể ăn nói linh tinh được.
Hứa Như cười lạnh: “Nếu như con trai ngoan của dì chung thủy thì sao tôi có thể quyến rũ anh ta được? Huống hồ gì, anh ta là người đàn ông mà tôi vứt bỏ từ rất lâu rồi, năm ấy anh ta ngoại tình, tôi mới là nạn nhân đây này, dì Trần, dì đừng có mà đảo trắng thay đen.”
Trần Tâm sững sờ, nhất thời không nói nổi nên lời.
Phóng viên nhân lúc hỗn loạn giơ micro lên trước mặt Hứa Như: “Cô Hứa, trước đây cô nói mình đã kết hôn rồi, xin hỏi chồng của cô là ai?”
Đây mới là chuyện phóng viên quan tâm, tin tức về Trần Minh Thành đã lỗi thời rồi, bây giờ các phóng viên đều muốn tìm hiểu chồng của Hứa Như.
Trần Tâm thấy phóng viên hoàn toàn phớt lờ mình, bà ta càng khóc lớn hơn nữa, nhưng lại không được ai để ý đến.
Hứa Như cười nhạt nhìn phóng viên: “Xin lỗi, tôi không hy vọng gia đình mình bị phơi này trước mặt mọi người.”
Một chiếc xe Bently đen dừng bên vệ đường, Lý Thế Nhiên ngồi ở ghế sau, nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Anh dặn dò tài xế: “Đưa cô chủ qua đây.”
Nghe Hứa Như nói thế, phóng viên đều khó giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng rồi tài xế nhanh chóng bước xuống khỏi chiếc xe đen, mở đường cho Hứa Như: “Cô chủ, cậu chủ đang đợi cô.”
Hứa Như ngạc nhiên, cô nhìn chiếc Bentley ở đối diện, trước đây cô chưa từng nhìn thấy chiếc xe đó.
Nhưng mà, cô vẫn còn nhớ anh tài xế này.
Phóng viên vội vã ùa qua, chỉ có điều không hề chụp được người ngồi bên trong, Hứa Như vừa lên xe, ô tô đã nhanh chóng lăn bánh.
Chỉ có phóng viên điên cuồng chụp theo xe, chiếc Bently này, là phiên bản xe tô tô giới hạn mới ra trong năm nay, trên toàn thế giới cũng chỉ có một chiếc mà thôi, có tiền cũng không mua được.
“Sao anh lại đến đây?” Hứa Như hỏi.
Lý Thế Nhiên lại nắm tay cô, khi nãy lúc Trần Tâm đẩy cô ra, bà ta nhéo tay cô, bây giờ đã hơi bầm tím.
Ánh mắt người đàn ông này thoáng có vẻ lạnh lùng.
“Đến đón em về.” Anh nhíu mày.
Hứa Như thấy anh nhìn tay mình mới nhận ra vết bầm, nhưng lại chẳng thấy đau.
“Anh thấy bà ta tỉnh táo gần chết, đâu có cần phải trị tâm thần.” Lúc nói như vậy, giọng nói của anh xen lẫn đôi chút sát khí.
Quả nhiên, còn chưa đến một tiếng đồng hồ, cảnh sát đã nhanh chóng bắt Trần Tâm về đồn.
Còn tin tức Trần Tâm kiếm chuyện với Hứa Như cũng không có báo chí nào đăng, dường như cả Nam thành đã bị một thế lực vô hình nào đó khống chế.
Trần Minh Thành đi ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta không thể bảo lãnh cho Trần Tâm được, bà ta bị tống vào nhà giam ngay lập tức.
Tần Nhi an ủi anh ta: “Sao lại như thế? Không phải nói đợi đến khi điều trị xong mới phải đi tù sao?”
“Hứa Như không có khả năng này.” Trần Minh Thành nhíu mày.
Vậy thì chỉ có thể là do Lý Thế Nhiên.
Nhưng mà, bây giờ anh ta không làm được gì cả, cho dù có vận dụng bao nhiêu quyền thế cũng không cứu nổi Trần Tâm.
Rốt cuộc Lý Thế Nhiên là ai?
“Nhưng mà, cho dù có là Lý Thế Nhiên đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ là bác sĩ thôi, làm gì được kia chứ.” Tần Nhi nói với vẻ khinh thường.
Mặc dù Lý Thế Nhiên có danh tiếng hiển hách trong giới y học, nhưng cũng chỉ giới hạn trong giới y học mà thôi, còn nhà họ Tần của cô lại là danh gia vọng tộc ở Nam thành, có liên quan đến lĩnh vực quân sự và chính trị, cũng có quyền lực nhất định.