CHƯƠNG 547
“Làm sao? Mang nhiều người đến thế này làm ông sợ đấy!” Lý Thành bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha thưởng trà.
“Hứa Như đâu?” Lý Thế Nhiên cũng không vòng vo, nhìn thẳng ông nội mình, nắm tay dần siết chặt lại.
“Cháu hỏi nhầm người rồi. Ông nội làm sao biết Hứa Như ở đâu được.”
Lý Thế Nhiên sầm mặt, tung chân đạp vệ sĩ canh chừng, bước thẳng lên tầng hai.
Nhưng đã tìm từng phòng một rồi mà vẫn không thấy Hứa Như đâu. Lý Thế Nhiên tiếp tục lên tầng trên nữa, vẫn có vệ sĩ canh chừng, mà lọt vào tầm mắt anh là một chiếc máy bay tư nhân đang vội vàng cất cánh.
Lý Thế Nhiên trầm mặt xuống, lệnh cho Cao Bân sau lưng: “Lập tức đuổi theo!”
Xuống tới phòng khách, Lý Thành vẫn đang ung dung thưởng trà.
Lý Thế Nhiên không hề dừng lại, mặt lạnh tanh, đi ra cửa.
Lý Thành lại gọi giật anh lại.
“Lý Thế Nhiên, ngày nào cháu chưa từ chức ở bệnh viện thì vĩnh viễn cũng không tìm được con bé!” Lý Thành đe dọa.
Lý Thế Nhiên không dừng bước thêm nữa.
Trên xe, Lê Nhan Vinh lo lắng nhìn người đàn ông bên cạnh. Từ khi rời khỏi biệt thự đến giờ, Lý Thế Nhiên vẫn chưa nói câu nào.
“Dù có đưa ra nước ngoài cũng chắc chắn sẽ tìm được thôi.” Anh ta cũng là đàn ông, thật sự không biết nên an ủi bạn mình thế nào.
Thế lực nhà họ Lê trải rộng toàn thế giới, anh ta cũng đã dùng đến các mối quan hệ, không lý nào không tìm được người.
“Ừ, cảm ơn anh, Nhan Vinh.”
“Muốn cảm ơn tôi thì đưa tôi về công ty trước cái đã. Ông già nhà tôi tìm tôi.” Lê Nhan Vinh phiền muộn xụ mặt.
Buổi tối, Lý Thế Nhiên quay về Lý Thị. Lý Tú Tú lo lắng cho anh trai nên gọi Tống Dự đến cùng mình.
“Anh, có tin gì của Hứa Như không?”
“Ông nội đưa cô ấy ra nước ngoài rồi.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói. Anh đứng đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, bóng dáng cao lớn cô độc.
“Ông nội độc đoán quá rồi!”
“Tú, em với Tống Dự đi về đi. Anh không sao đâu.”
Lý Tú Tú nhìn anh trai, rõ ràng anh đang rất mệt mỏi, nhìn còn có vẻ không có ý định nghỉ ngơi.
“Anh, anh về cùng em đi.” Lý Tú Tú nhìn anh trai, đẩy chiếc xe lăn tới.
“Anh còn phải xử lý công việc.”
“Ngày mai hẵng làm. Bây giờ anh cần nghỉ ngơi!”
Nếu anh trai không về thì cô ấy cũng không an tâm.
Lý Thế Nhiên cau mày nhìn Tống Dự sau lưng Lý Tú Tú: “Tống Dự, đưa Tú về đi.”
“Tú cũng chỉ lo cho anh thôi.” Tống Dự không hề nhúc nhích.
Anh ta biết tính tình Lý Tú Tú ngang bướng, nếu anh trai cô ấy không về thì chắc chắn cô ấy cũng không chịu về.
Lý Thế Nhiên không ép được em gái, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.