Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 330: LÀM SAO CÓ THỂ QUÊN, CÓ THỂ BUÔNG ĐƯỢC



Đại học Lâm Hải.

Hứa Như hết tiết ở phòng thí nghiệm, giáo sư Bạch kêu cô đến văn phòng.

“Gần đây trường chúng ta và Lý Thị đang hợp tác nghiên cứu và phát triển loại thuốc mới, em có muốn qua đó học không?”

Lý Thị…

Hứa Như im lặng, không có lập tức trả lời.

Cô đương nhiên không muốn để lỡ bất kỳ cơ hội học tập nào, chỉ là nếu như là Lý Thị, cô do dự.

“Trong trường có ba danh ngạch, em về suy nghĩ một chút, nhưng nếu em đã là vợ của Lý Thế Nhiên, thầy thấy em càng nên đi.” Bạch Sơn nói.

“Cảm ơn giáo sư.”

Quay về ký túc xá trong tâm trạng hồn để đâu đâu, Lăng Diệu đã về rồi.

Lịch học của cô ta gần đây rất nhiều, hai người gần như là đến tối mới có thể gặp nhau.

“Cậu có tham gia cái nghiên cứu phát triển thuốc của Lý Thị không?” Lăng Diệu sáp đến.

Cái danh ngạch này bên phẫu thuật lồng ngực của bọn họ cũng có, nhưng cạnh tranh rất kịch liệt.

“Chắc là…đi.”

“Có phải cậu để ý Lý Thế Nhiên không?” Thấy cô do dự, Lăng Diệu liền nhiều chuyện mà hỏi.

Nếu như đi Lý Thị, chắc chắn không tránh khỏi việc gặp mặt Lý Thế Nhiên đúng chứ.

Nhưng mà có thể tham gia nghiên cứu phát triển thuốc, đối với học sinh ngành y bọn họ mà nói là một cơ hội không có nhiều.

“Không có.” Hứa Như quay đầu qua.

Nghe thấy cái tên này, cô vẫn không thể nào không có cảm giác gì được.

“Chắc chắn là có, nếu không một học bá như cậu chắc chắn sẽ tham gia mà không hề do dự.”

“Tớ sẽ tham gia, cậu thì sao?” Hứa Như đã quyết định rồi, cho dù có thể sẽ gặp Lý Thế Nhiên, cô cũng muốn đi thực tập.

“Tớ…tớ không đi, tớ không có hứng thú gì lắm với việc nghiên cứu và phát triển thuốc.” Lăng Diệu lắc đầu.

Tâm nguyện trước giờ của cô ta, đều là một bác sĩ cầm dao phẫu thuật, còn về nghiên cứu cái khác, không có dự định tham gia.

“Nghe nói bên Lý Thị sẽ sàng lọc danh sách, nếu như cậu báo danh, Lý Thế Nhiên chắc chắn sẽ chọn cậu.”

“Tớ và anh ta không có quan hệ gì nữa rồi, đừng nghĩ nhiều quá.”

“Ưm, mấy ngày trước tớ còn nhìn thấy cậu bước xuống từ xe của anh ta, nếu như không có quan hệ gì, không lẽ anh ta chỉ là tài xế nhận cuốc của cậu sao?” Lăng Diệu trêu ghẹo.

Hứa Như: …

“Ưm, dù sao nhiều năm như vậy bên cạnh Lý Thế Nhiên cũng không có phụ nữ, ban đầu anh ta kết hôn với cậu cũng là vì thích cậu đúng chứ, anh ta khó lắm mới thích một người phụ nữ, không quên được thì cũng hợp tình hợp lý thôi.” Lăng Diệu phân tích: “Tớ cá, sau này các cậu nhất định sẽ tái hôn.”

“Bọn tớ ly hôn thật sự đã ly hôn rồi, tớ và anh ta là không thể nào.” Hứa Như lắc đầu.

“Người đứng ngoài là nhìn rõ nhất, tớ nhìn thấy rõ ràng lắm đó.” Lăng Diệu tự tin mà nói.

Sau khi báo danh với giáo sư Bạch, Hứa Như không ngờ cô vẫn thật sự bị chọn trúng rồi.

Hai người bạn học cùng đi tham quan học hỏi với cô đều là chuyên ngành khác, thứ sáu hôm đó, bọn họ phải đến Lý Thị báo cáo trước, sau này mỗi thứ bảy đều sẽ tổ chức học tập ở phòng thí nghiệm của Lý Thị.

Đi vào Lý Thị, Lý Hằng và vài quản lý cấp cao bước ra, nhìn thấy Hứa Như thì ngừng bước chân lại.

“Không phải đã ly hôn với em trai tôi rồi sao? Qua đây làm gì?”

“Anh Lý, tôi qua đây là để tham gia học tập, không có liên quan với Lý Thế Nhiên.” Hứa Như không vui.

Cô không thích bất kỳ chuyện gì cũng đều có dây dưa đến Lý Thế Nhiên.

“Thì ra là như vậy.” Lý Hằng sờ sờ cằm, đáy mắt lóe lên vài phần ý lạnh.

Hứa Như không có chú ý đến, rất nhanh liền lên lầu làm thủ tục.

Hai học sinh còn lại đã đến rồi, người tiếp đãi bọn họ vẫn là giám đốc bộ phận nhân sự mà trước đây Hứa Như quen.

Lần này dược phẩm mà bọn họ tham dự nghiên cứu phát triển là thuốc thần kinh “Lâm Đạt”, loại thuốc này Hứa Như vẫn còn nhớ, Lâm Linh cũng từng tham gia vào nhân viên cốt cán.

Địa điểm nghiên cứu phát triển là ở tầng 27 của Lý Thị, giám đốc đưa mọi người đi tham quan xong, tuần sau chính thức tham dự.

Lúc rời khỏi Lý Thị đã là chiều tối, hai người còn lại là học sinh nam, chuẩn bị đi ăn cơm, hỏi Hứa Như có muốn cùng đi không.

“Tớ phải về trường học, các cậu đi đi.”

“Vậy được, tuần sau gặp.”

Đi ra khỏi Lý Thị, Hứa Như đi về phía trạm xe buýt.

Một chiếc xe sang màu đen chậm rãi dừng ở bên cạnh cô: “Đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng của Lý Hằng.

Ngũ quan của người đàn ông này và Lý Thế Nhiên rất giống nhau, Hứa Như sững sờ, vậy mà lại ngơ ngác tưởng là Lý Thế Nhiên.

“Không cần phiền đâu.”

“Không phiền, cô đã từng là người nhà họ Lý bọn tôi, tôi lại muốn tìm hiểu, người phụ nữ mà Lý Thế Nhiên thích là như thế nào?”

“Anh Lý, tôi đi trước đây.”

Hứa Như không có để ý đến anh ta, đúng lúc xe buýt tới, cô nhanh chóng lên xe.

Ánh mắt mà Lý Hằng nhìn Hứa Như dần dần hiện lên vài phần trầm tư.



Gần đây Lý Tú Tú ở Lý gia Uyển, Lý Thế Nhiên cũng dọn từ nhà họ Lý qua đây.

Lúc Lý Thế Nhiên về đã là buổi tối, trong thư phòng, Lý Tú Tú đang xem một tấm ảnh.

“Lý Tú Tú, em đang làm gì vậy?” Lý Thế Nhiên xị mặt, muốn lấy lại tấm ảnh.

Tay của Lý Tú Tú lập tức co lại, không cho anh trai lấy.

“Muốn lấy ảnh, vậy thì nói cho em biết cô gái này là ai.” Lý Tú Tú giơ bức ảnh lên.

Bên trên là một bức ảnh chụp một cô bé tầm 3-4 tuổi, nụ cười của cô bé rất xán lạn, mặc chiếc đầm màu trắng, đang ăn kẹo thỏ trắng.

Đáng yêu quá!

Đây chắc không phải là đối tượng mà anh trai yêu thầm đó chứ?

Lý Thế Nhiên không có trả lời, dễ dàng mà lấy lại bức ảnh từ tay em gái.

Lý Tú Tú tức giận, nhưng ngặt nỗi bản thân mình không thể đứng dậy được, chỉ có thể nhìn Lý Thế Nhiên cất bức ảnh đi.

Đầu não cô ta chợt lóe lên một tia sáng: “Chắc không phải là Hứa Như đó chứ.”

Nghe vậy, tay của Lý Thế Nhiên khựng lại, mi tâm nhíu chặt.

“Qủa nhiên là cô ta, em nói mà, bình thường anh không gần nữ sắc, sao lại đột ngột kết hôn, hóa ra là lúc nhỏ đã thích người ta rồi.”

Bây giờ cô ta không có còn ghét Hứa Như như vậy nữa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn để ý mối quan hệ của cô và nhà họ Kỳ.

Lý Thế Nhiên mím đôi môi mỏng, lần đầu tiên im lặng trước mặt Lý Tú Tú như vậy.

“Anh, bây giờ hai người ly hôn rồi, có phải anh cũng nên quên cô ta rồi không.” Lý Tú Tú khuyên nhủ.

“Không quên được.” Lý Thế Nhiên thẳng thắn.

Từ nhỏ đã bị anh nhận định là người chắc chắn phải là của anh rồi, sao mà có thể quên, có thể buông được.

Lý Tú Tú nhìn anh trai, có những lúc, anh thật sự là cố chấp đến quá đáng.

Đối với người, đối với sự việc, đều như vậy.

Sau khi anh trai rời khỏi, Lý Tú Tú lại tìm bức ảnh, lấy kéo ra, cô ta quyết tâm cắt vụn tấm ảnh.

Hứa Như và anh trai của cô ta tuyệt đối không thể quấn lấy nhau nữa!

Chuyện này bị Lý Thế Nhiên phát hiện vào một tiếng sau, nhìn thấy “xác” trong thùng rác, ý lạnh nơi đáy mắt của anh liền ập đến như mưa bão.

“Lý Tú Tú, anh cho em ở chỗ này không phải là để cho em gây loạn với anh.” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên lạnh lẽo đến đáng sợ.

Lý Tú Tú run lên, đây là lần đầu tiên anh trai phát hỏa lớn với cô ta như vậy.

Nhưng…cô ta không cho rằng cô ta làm sai.

“Em không có gây loạn, bây giờ hai người đã ly hôn rồi, anh, em chỉ là nhắc nhở anh cái sự thật này thôi.” Lý Tú Tú trầm giọng nói.

“Ly hôn rồi, không có nghĩa cô ấy không phải là người của anh.” Lý Thế Nhiên híp mắt lại đầy nguy hiểm.

Nói xong, anh ngồi xổm xuống trước mặt Lý Tú Tú, lục tìm tấm ảnh trong thùng rác.

Cô ta gần như đã cắt vụn rồi, Lý Thế Nhiên bới móc ra từng mảnh, rất là kiên nhẫn.

Lý Tú Tú đã sớm bị sốc rồi, đây vẫn còn là người anh trai trước giờ luôn cao cao tại thượng của cô ta sao…

Anh vậy mà lại vì một bức ảnh mà lục tìm thùng rác…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.