“Có Tống Dự đến đây rồi, cậu ta sẽ chăm sóc cho Tú Tú.”
Hứa Như đáp một tiếng rồi sau đó cũng không nói chuyện nữa.
Cô không quan tâm đến chuyện của nhà họ Lý, hình như giữa cô và Lý Thế Nhiên cũng không còn có chủ đề gì để nói với nhau.
“Chuyện ngày hôm nay, đã làm phiền em rồi.”
Hứa Như nhíu mày, nghĩ đến anh đang nói đến chuyện cô thông báo với anh ngày hôm nay Lý Tú Tú đòi xuất viện.
“Cô ấy cũng coi như là bệnh nhân đầu tiên của tôi, tôi không muốn cô ấy xảy ra chuyện.”
“Đứa em gái này của tôi tính tình nóng nảy một chút, nhưng mà tâm của con bé không xấu xa, chỉ là vẫn luôn bị tổn thương cho nên cảm xúc không ổn định.” Nói đến Lý Tú Tú, mi tâm của Lý Thế Nhiên nhăn chặt lại.
Nhớ đến lúc trước Lý Thế Nhiên đã từng nói cho cô biết Lý Tú Tú đã từng bị Kỳ Chiến xâm phạm dẫn đến tự sát, Hứa Như có thể hiểu cho cô ta được.
Người đã chịu phải tổn thương thì cảm xúc sẽ luôn cực đoan một chút.
“Hiện tại trước tiên có thể để cho cô ấy rời xa những người mà cô ấy ghét, vậy thì có thể giúp đỡ bệnh tình của cô ấy khôi phục lại.”
“Em ấy không muốn rời khỏi Nam Thành, trong lòng của em ấy đã bị hận thù lấp đầy, em ấy nhất định phải nhìn tận mắt những người đã từng làm em ấy tổn thương phải ngã xuống từng người từng người một.”
Hứa Như mím môi, không ngờ đến Lý Thế Nhiên lại nói với cô nhiều như vậy.
Kẻ cầm đầu đã từng làm tổn thương Lý Tú Tú… chính là Kỳ Chiến.
Mà Lý Phàm cũng được xem là người trực tiếp đưa An Vy vào tù, Lý Tú Tú sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Nhưng mà nơi cô ta có thể dựa vào cũng chỉ có nhà họ Lý, vậy thì người có thể trả thù tất cả những chuyện này cho cô ta cũng chỉ có… Lý Thế Nhiên.
Hứa Như kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, cô biết là anh thương yêu Lý Tú Tú, cho nên anh vẫn có thể đối địch với Kỳ Chiến, cũng không chào đón Lý Phàm?
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, chuyện của nhà họ Lý không phải là thứ cô nên quan tâm.
Ăn xong chút gì đó, Hứa Như còn muốn trở về bệnh viện, Lý Thế Nhiên thì đến Lý thị.
Hai người bọn họ tách nhau ra ở cổng.
Lúc xoay người lại, Hứa Như cảm giác được rõ ràng ánh mắt của Lý Thế Nhiên dừng ở bóng lưng của cô rất lâu rất lâu.
Cô tăng nhanh bước chân đi vào thang máy.
Chỉ là vừa mới bước vào thì có hai bóng dáng quen thuộc đập vào trong mắt.
Là Lăng Thuần và Lăng Diệu.
“Hứa Như, sao cậu còn ở bệnh viện vậy?” Lăng Diệu bất ngờ khi nhìn thấy cô.
“Mấy ngày nay giáo sư Bạch đi họp, cho nên tớ phải ở bệnh viện trong coi.”
“Hôm nay phải thức suốt đêm à?” Lăng Thuần nhíu mày.
“Ừm.”
“Ấy, người học y bọn em vốn thảm thiết như vậy đó, chỉ sợ là sau này sẽ có không ít thời gian như vậy.” Lăng Diệu bắt đầu kêu than.
“Giáo sư vừa mới nhận ca phẫu thuật của Lý Tú Tú, cho nên tớ phải trông coi, thật ra thì giáo sư Bạch cũng không phẫu thuật nhiều nữa.” Hứa Như cười cười.
“Sao vậy, không phải lúc trước cứ cố chấp muốn thi vào à, bây giờ sợ rồi?” Lăng Thuần trêu ghẹo em gái.
“Không dám không dám.” Lăng Diệu một bộ dạng không dám, chọc cười hai người bọn họ.
Lăng Diệu bước vào phòng bệnh của Lý Tú Tú, Hứa Như đi đến phòng trực ban, Lăng Thuần đi theo bên cạnh của cô.
“Tối nay không thể nghỉ ngơi à?” Trong giọng nói của anh ta mang theo lo lắng.
“Ừm, sợ là Lý Tú Tú có chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng thuận tiện làm bài tập.” Hứa Như ngồi xuống.
“Nếu không thì để tôi ở đây cùng với em, một mình sẽ rất cô đơn.” Lăng Thuần nhìn phòng trực ban nhỏ bé, cái gì cũng không có.
“Tổng giám đốc Lăng, anh vẫn nên đi ra ngoài đi, tối nay tôi sẽ rất bận.” Hứa Như lại không hề cảm thấy cô đơn, ít nhất còn có bài tập làm bạn với cô.
“Vậy tôi ngồi ở đây không làm phiền đến em.” Lăng Thuần ngồi xuống trên ghế sofa, tự mình tìm một vị trí dễ chịu để dựa vào.
Thời gian tiếp theo, quả nhiên anh ta rất im lặng, không quấy rầy Hứa Như.
Mãi cho đến một tiếng đồng hồ sau, điện thoại di động của Lăng Thuần kêu lên, là Lăng Diệu gọi tới.
“Anh, anh đang ở đâu vậy?”
“Tài xế đang chờ em ở cổng, cậu ấy sẽ đưa em về.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Anh…” Ánh mắt của Lăng Thuần nhìn về phía Hứa Như: “Anh có hẹn.”
Hứa Như đang làm bài tập thì dừng lại một chút, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn người đàn ông đang nhìn mình: “Tối nay anh thật sự ở đây à?”
Cô thật sự không cảm thấy là nơi này có chỗ nào để cho tổng giám đốc Lăng nghỉ ngơi ở đây.
“Ừ, tôi buồn ngủ rồi, có việc gì thì cứ gọi tôi.” Lăng Thuần lười biếng nằm xuống, thân thể cao lớn chiếm nguyên một cái ghế sofa, ngược lại cũng trông vừa vặn.
Hứa Như nhíu mày, thôi bỏ đi, mặc kệ anh ta.
Rạng sáng, Hứa Như ghé lên trên bàn nghỉ ngơi một chút, tiếng chuông đột nhiên vang lên, chính là chuông ở phòng của Lý Tú Tú đang kêu.
Lăng Thuần cũng tỉnh dậy đi cùng với Hứa Như.
“Đau quá…” Giọng nói đau đớn của Lý Tú Tú truyền đến.
Tống Dự đỡ cô ta ngồi xuống, nhìn thấy Hứa Như thì thấp giọng nói: “Hình như là vết thương của Tú Tú bị nhiễm trùng rồi.”
Hứa Như sa sầm mặt, lập tức tháo băng gạc ra thay thuốc lần nữa.
Tiếp đó là lấy thuốc tiêu viêm đưa qua: “Trước tiên quan sát một đêm.”
“Hứa Như, cô vẫn là thực tập sinh mà, bác sĩ đâu rồi?” Lý Tú Tú trừng mắt nhìn cô, có chút không tin.
Sắc mặt của Hứa Như lạnh nhạt: “Giờ này bác sĩ đã tan việc rồi, về phần giáo sư thì ông ấy đã đi công tác, cho nên bây giờ cũng chỉ có tôi.”
“Thả lỏng đi.” Thấy Lý Tú Tú căng thẳng, chân mày của Hứa Như nhíu càng chặt hơn.
“Tú Tú, tin tưởng Hứa Như đi.” Tống Dự ôm Lý Tú Tú, cố gắng trấn an cô ta.
Rốt cuộc cũng đã băng bó xong lần nữa, trên người của Lý Tú Tú đã sớm đổ mồ hôi.
Thấy Tống Dự vẫn còn ôm cô ta như cũ, cô ta tức giận đẩy anh ta ra.
“Ai cho phép anh chạm vào tôi!”
Tống Dự tránh qua một bên, chỉ là nỗi lo lắng trong đáy mắt vẫn còn chưa tiêu tan.
“Cô Lý, tối nay sẽ có chút khó chịu, uống thuốc xong rồi thì cố gắng ngủ một chút đi.”
Hứa Như dặn dò xong thì liền rời đi, Lý Tú Tú lại kêu cô lại.
“Tôi muốn cô ở đây với tôi. Tống Dự, anh có thể đi rồi.”
Thấy Hứa Như do dự, Lý Tú Tú lập tức dùng sức đè miệng vết thương của mình: “Hứa Như, cô không ở đây, nếu như tôi còn xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ…”
“Lý Tú Tú, có đôi lúc cô thật sự rất ngây thơ.” Hứa Như xoay người lại, giọng nói bất đắc dĩ.
Cô ta luôn thích dùng cách tổn thương tới mình để uy hiếp người khác.
“Đúng vậy, tôi chính là ngây thơ đó.” Lý Tú Tú thừa nhận, trừng mắt nhìn về phía Tống Dự: “Anh đi ra ngoài cho tôi, còn có anh Lăng nữa, anh cũng nên trở về luôn đi.”
Lăng Thuần vẫn luôn đứng ở cửa, chỉ là ánh mắt cứ dừng ở trên người của Hứa Như.
“Tú Tú, Hứa Như cần phải nghỉ ngơi.” Lăng Thuần đi tới.
“Cô ta ở đây cũng có thể nghỉ ngơi được, hai bọn em là con gái, tương đối dễ dàng hơn.”
Đến cùng vẫn là lo lắng không biết Lý Tú Tú sẽ còn làm ra chuyện gì, Hứa Như đành phải ở lại. Đóng cửa lại, hai người đàn ông đều ở bên ngoài.
Thật ra thì… cô cũng không muốn ở riêng một chỗ với Lăng Thuần, cô thà ở cùng với Lý Tú Tú còn hơn.
“Sao cô cứ luôn quyến rũ đàn ông ở khắp nơi vậy?” Trong phòng bệnh, giọng nói của Lý Tú Tú thật sự không tốt: “Quyến rũ anh trai của tôi thì coi như xong đi, ngay cả Lăng Thuần mà cũng không buông tha.”
Trước kia Lý Tú Tú thường xuyên đến nhà họ Lăng tìm Lăng Diệu chơi đùa, Lăng Thuần cũng coi như là một nửa anh trai của cô ta.
“Lý Tú Tú, đừng có nói lung tung nữa.” Hứa Như không vui.
“Chẳng lẽ là cô còn không thừa nhận anh trai của tôi và Lăng Thuần đều thích cô à?”
“Anh của cô không thích tôi, về phần Lăng Thuần, tôi sẽ không thích anh ta.”
“Cô nói cô xem, nếu như cô không phải là chị của cái tên khốn nạn Kỳ Chiến đó, nói không chừng tôi cũng sẽ không ghét cô như vậy đâu.”
“Cô Lý, tôi với người nhà họ Kỳ không có chút quan hệ nào, mong cô buông bỏ thành kiến của cô đối với tôi đi.”
Hứa Như hít sâu một hơi, giọng điệu ôn hòa giải thích.
Hiển nhiên là Lý Tú Tú không tin: “Cô còn muốn lừa gạt tôi, vậy chắc chắn là cô vẫn còn lưu luyến anh trai của tôi.”