Hứa Như nhìn tấm lưng rộng của anh, mắt dần dần đỏ hoe.
Anh sẽ không để cô xảy ra chuyện…
Nhưng anh cũng không có ở bên cạnh cô, anh làm sao bảo vệ cô được chứ.
Bây giờ hai người sớm đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, cô không muốn tiếp tục ỷ lại vào anh nữa.
“Em ở lại nơi này đợi trời sáng mới rời đi.” Hứa Như bướng bỉnh xoay người.
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên bỗng trở nên tức giận: “Lát nữa vẫn sẽ có mưa bão, em có biết ở lại nơi này có bao nhiêu nguy hiểm không?”
“Anh là gì của em, dựa vào đâu mà quản em?” Hứa Như cũng tức giận, mắt không chớp mà nhìn anh.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên lạnh lùng nheo mắt, bỗng ép tới, cơ thể gầy yếu của Hứa Như bị anh vây trong ngực.
Anh giữ gáy cô, cúi đầu hôn như cuồng phong bão táp.
Hứa Như sững người, lúc này nhịp tim rất loạn, Lý Thế Nhiên ôm chặt lấy cô, trong khoang mũi đều là hơi thở quen thuộc.
Là hơi thở riêng thuộc về Lý Thế Nhiên.
Môi lưỡi đối với nụ hôn của anh sớm đã quen rồi, vô thức nghênh hợp.
Nhưng, cô muốn từ chối.
Cô không muốn tiếp tục như thế này.
Cuối cùng thanh tỉnh lại, cô bỗng cắn mạnh một cái.
Giọng nói tức giận từ trong miệng Lý Thế Nhiên phát ra, ánh mắt của anh trở nên sắc bén.
Lá gan của cô lớn rồi, dám cắn anh!
“Lý Thế Nhiên, anh đừng có mà quá đáng!”
“Nếu như… anh cứ quá đáng như vậy thì sao!” Dứt lời, anh không quan tâm đau đớn ở đầu lưỡi, lại lần nữa cường thế hôn.
Hứa Như kiêng kỵ vết thương trong miệng của anh, ngược lại thật sự không dám cắn tiếp nữa…
Người đàn ông này thật biết làm sao để bắt thóp của cô…
Hô hấp dường như bị tước đoạt, Hứa Như gần như đứng không vững, chỉ có thể dựa vào trong ngực của Lý Thế Nhiên.
“Hứa Như, nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em.” Lời nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai.
Hứa Như bỗng bật cười: “Anh Lý đây là muốn giở trò lưu manh?”
“Phải.” Anh thẳng thắn thừa nhận, thậm chí tay còn đặt ở sau eo của cô mà lần xuống.
Cảm giác tê dại bỗng chốc lan ra, Hứa Như chỉ có thể nắm chặt cánh tay của anh.
“Lý Thế Nhiên! Anh đừng làm loạn!” Cô quát.
Anh cười trầm thấp, lần nữa anh hạ eo trước mặt cô.
“Lên đi, anh cõng em qua đó.”
Hứa Như vốn còn hơi do dự, bỗng tiếng sấm vang lên trên bầu trời, quả nhiên là sắp muốn mưa bão.
Cô lập tức ôm lấy Lý Thế Nhiên, dựa vào vai anh, khoảnh khắc này tâm trạng lại cực kỳ bình tĩnh.
“Sim điện thoại của em bị lấy đi rồi, anh làm sao biết em ở đây?” Hứa Như hỏi anh.
“Anh tra định vị của Lăng Thuần.”
Hứa Như ngộ ra.
Nghĩ đến Lăng Thuần, anh ta vẫn ở trên núi sao?
Vừa nãy cô trượt chân lăn xuống, con đường đó chắc là không đi được rồi.
Có điều, cô không muốn quan tâm anh ta.
Đi đến bậc thang bộ, Hứa Như mở miệng nói: “Anh thả em xuống, em có thể tự đi.”
“Đừng cậy mạnh.” Lý Thế Nhiên không có buông tay.
Lúc này, trước mặt dần dần vang lên một trận âm thanh, có nhân viên cứu hộ đi lên.
Trận mưa bão đột ngột ập đến này dẫn đến nhiều chỗ của núi Thiên Thành bị sạt lở, không ít khách du lịch đều bị nhốt lại, bây giờ đã lần lượt được cứu ra ngoài rồi.
Lý Thế Nhiên đặt Hứa Như lên cáng, tay của anh từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt tay cô, đi theo bên cạnh cô.
Hứa Như giằng không ra khỏi tay của anh, chỉ đành để mặc anh nắm.
Trong tầm mắt là bóng dáng thẳng tắp của Lý Thế Nhiên, lông mày của anh nhíu chặt, thần sắc lo lắng.
Anh rất lo lắng cho cô.
Hứa Như bỗng mỉm cười, điều này là đủ rồi.
Đến chân núi, đã có mấy chiếc xe cứu hộ đến, đột nhiên một bóng người đi tới. Hứa Như nhìn thấy Lăng Thuần.
Cánh tay của anh ta đã được băng bó, bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.
Mà Hứa Như hiển nhiên nghiêm trọng hơn nhiều.
“Hứa Như.” Anh ta lo lắng nhìn cô.
Mà lúc này, mới chú ý tới Lý Thế Nhiên ở bên cạnh cô.
Sắc mặt hơi thay đổi, anh sao lại ở đây?
“Tôi cùng em đến bệnh viện.”
Lý Thế Nhiên lại lạnh nhạt mở miệng: “Tổng giám đốc Lăng trên người cũng bị thương, không quá tiện.”
Dứt lời, anh đã cùng Hứa Như lên xe cứu hộ.
Lăng Thuần đương nhiên cũng không do dự mà lên theo, ngồi ở một bên khác của Hứa Như.
Hai người đàn ông kẹp cô ở giữa, cô bỗng cảm thấy da đầu tê dại.
Có điều, cô bây giờ không có sức đuổi hai người này đi.
Đến bệnh viện, Hứa Như bị đưa vào phòng khám để xử lý vết thương.
Lý Thế Nhiên và Lăng Thuần đứng ở bên ngoài.
“Tôi nhớ, tổng giám đốc Lý đã ly hôn với Hứa Như rồi.” Giọng nói trầm lạnh của Lăng Thuần truyền đến.
“Vậy thì như nào, lúc Hứa Như xảy ra chuyện, anh ở đâu?” Đôi mắt sắc bén của Lý Thế Nhiên nhìn sang Lăng Thuần.
Anh biết hai người cùng nhau lên đỉnh núi, nhưng khi phát hiện Hứa Như, chỉ có một mình cô.
Lăng Thuần mím chặt môi, lúc đó thấy Hứa Như lăn xuống núi, nếu không phải con đường ở giữa bị sụt, anh ta bắt buộc phải đi đường vòng.
Chỉ là…
Sự ảo não thoáng qua trong đáy mắt, anh ta trầm giọng nói: “Tôi vẫn luôn tìm cô ấy.”
Lý Thế Nhiên lạnh mặt suốt, không có đặt Lăng Thuần vào trong mắt.
Không lâu sau, cửa phòng khám mở ra, bác sĩ đi ra: “Ai là người nhà của bệnh nhân?
“Tôi.” Lý Thế Nhiên không do dự mà bước lên.
“Trên cơ thể của bệnh nhân có nhiều chỗ bị thương ngoài da, tôi đã xử lý đơn giản rồi, tối nay cần phải nằm viện một ngày.”
Lý Thế Nhiên đáp ứng, sau đó đi vào phòng bệnh.
Lăng Thuần nhìn bóng dáng hấp tấp của anh, sắc mặt dần dần tối sầm lại.
Hứa Như đã được chuyển sang phòng bệnh, điện thoại không có ở bên người, cô không thể liên lạc được với bất kỳ ai.
Thấy Lý Thiên Nhiên đi vào, cô nói: “Có thể cho em mượn điện thoại một chút được không.”
Cô muốn bảo Lưu Thanh ngày mai đến đón cô.
“Điện thoại mất rồi?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Hứa Như gật đầu.
Lý Thế Nhiên trước tiên gọi điện cho Cao Bân, dặn dò anh ta tìm một lượt ở núi Thiên Thành, tìm điện thoại của Hứa Như về đây, sau đó mới đưa điện thoại cho cô.
“Làm phiền anh rồi.” Hứa Như khách sáo nói.
Cô ấn số điện thoại của Lưu Thanh, nói tình hình của mình cho cô ấy.
“Thanh Thanh, cậu vẫn ở nước B sao? Tớ tưởng cậu về rồi… Tớ bây giờ đến bệnh viện ngay.” Lưu Thanh lo lắng nói.
“Cậu ngày mai hẵng tới, bây giờ quá muộn rồi.”
“Không được không được, tớ rất lo lắng, cậu sao lại đi leo núi, thật sự dọa chết tớ rồi.” Lưu Thanh cằn nhằn.
Cúp máy, Hứa Như ngước mắt, mới phát hiện Lý Thế Nhiên cứ nhìn cô suốt.
Cô trả lại điện thoại cho anh.
“Anh ngày mai cùng em trở về.” Anh trầm giọng nói.
“Em muốn đi ngủ rồi, anh Lý, hôm nay cảm ơn anh đã cứu em.” Hứa Như không biết đối mặt với anh như thế nào, không có đáp ứng, tắt đèn giả vờ ngủ.
Lý Thế Nhiên đứng ở bên cạnh giường, ánh mắt tối đen không rõ.
Một lúc sau, Hứa Như cảm nhận được anh ngồi ở bên cạnh.
Khoảng cách giữa hai người… rất gần, tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Lý Thế Nhiên ở bên cạnh, cô đâu thể ngủ được.
Mở mắt ra, Hứa Như bỗng nhìn thắng vào đôi mắt đen láy của anh.
“Anh về nghỉ ngơi đi.” Cô thấp giọng nói.
“Không đặt khách sạn.”
Hứa Như: …
“Chẳng lẽ anh muốn ngủ ở đây một đêm.”
“Ừm.”
Hứa Như: …
“Anh ở đây, em không ngủ được.”
Dứt lời, bụng của Hứa Như đột nhiên kêu ‘ục ục’, cô đói rồi.