Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 305: LƯU LUYẾN



Hứa Như cảm thấy tê cả da đầu, trong tầm mắt, phía dưới của thai phụ đang dần dần có chất lỏng ẩm ướt từ từ tràn ra, có vẻ như là nước ối.

“Hình như là cục cưng muốn ra… a…” Đầu của thai phụ tràn đầy mồ hôi, đau đớn thều thào.

Lông mày của Hứa Như nhíu lại, nhìn thời tiết tồi tệ ở bên ngoài, trước mắt cũng chỉ có thể sắp xếp hạ cánh ở sân bay gần nhất để đưa phụ nữ mang thai này đến bệnh viện, nhưng mà dựa vào tình huống hiện tại hình như là không có khả năng rồi.

Như vậy thì…

Hứa Như hít sâu, mắt liếc nhìn xuống thân dưới của thai phụ, nhanh chóng mở hợp cấp cứu của tiếp viên hàng không mang đến nhưng lại bị ngăn cản động tác, tiếp viên trưởng lo lắng nhìn Hứa Như: “Quý khách, cho hỏi cô là bác sĩ sao?”

Hứa Như dừng lại một chút, không nói gì.

Cô đã từng là bác sĩ thực tập, vẫn còn chưa chuyển chính thức.

Tiếp viên trưởng đánh giá cô gái trước mắt, cô ăn mặc đơn giản, mặc một chiếc váy màu đen đơn giản dài đến đầu gối, xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc dài đến vai, bởi vì lúc nãy ngủ cho nên hơi rối, gương mặt trắng nõn tinh xảo, làn da trắng sáng không trang điểm. Có khí chất trông như ngôi sao, nhìn không giống như là bác sĩ.

“Tôi là sinh viên khoa y, tình huống khẩn cấp thì có thể xử lý được.” Một lát sau, Hứa Như trả lời.

“Cô ấy sắp sinh rồi, đưa hộp cứu thương cho tôi đi…”

Mấy tiếp viên hàng không nhìn nhau, đối với tình huống này hiển nhiên trở tay không kịp. Mặc dù bọn họ đã trải qua huấn luyện sinh đẻ trên máy bay, nhưng mà đến lúc thật sự gặp tình huống này thì không có kinh nghiệm thực tiễn, nên vẫn cảm thấy bối rối.

Nhưng mà tình huống của thai phụ càng ngày càng tệ hơn, đã không thể kéo dài được nữa. Tiếp viên trưởng tỉnh táo suy nghĩ, thấy động tác của Hứa Như thuần thục, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Hứa Như, sau đó ngồi xuống hỗ trợ, đồng thời dặn dò tiếp viên hàng không ở sau lưng: “Đi ra ngoài hỏi xem trên máy bay còn có bác sĩ có thể hỗ trợ được hay không, có phụ nữ mang thai sắp sinh.”

Ngay lập tức, trong khoang liền trở nên ầm ĩ, mọi người ghé đầu nhìn qua, những âm thanh phàn nàn và lo lắng đan xen vào nhau, nhưng mà vẫn không có ai đứng ra như cũ.

“Cô còn có thể gắng gượng được hay không?”

Hứa Như ngẩng đầu lên nhìn thai phụ đang có vẻ mặt đau đớn, nếu như có thể kiên trì đến lúc máy bay hạ xuống, vậy thì cô sẽ không lựa chọn mạo hiểm.

Thai phụ mới mang thai được bảy tháng, sinh non vốn cực kỳ nguy hiểm, mà hoàn cảnh bây giờ thì lại không có thiết bị đầy đủ, cho dù cô có cố gắng hết sức đi nữa cũng không thể nào đảm bảo an toàn 100% được.

Thai phụ lắc đầu, cố gắng nén cơn đau mà nâng thân thể lên: “Không được, tôi cảm thấy là con sắp ra rồi…”

Gương mặt của cô ta tràn đầy đau khổ, ngón tay nắm chặt lại nhìn tiếp viên hàng không đang bận rộn ở bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Hứa Như, đột nhiên cô ta nhớ rõ Hứa Như vẫn luôn ngồi ở bên cạnh của cô ta, cũng là hành khách giống như cô ta, cô ta lập tức cảm thấy bối rối.

“Cô là bác sĩ ư? Tôi muốn bác sĩ chuyên nghiệp đến để giúp tôi, cô có phải hay không vậy? Nếu không thì đừng đụng vào tôi… a…” Tiếng kêu của thai phụ như xuyên thấu tim gan, thấy Hứa Như đang đổ thuốc khử trùng ra, cô ta vừa bất lực vừa đau đớn phất tay, không cẩn thận làm đổ bình nước ở trong tay của Hứa Như.

Nước khử trùng văng ra làm nửa cái váy của Hứa Như đều ướt hết, Hứa Như ngẩn người không phản ứng kịp, tình huống như vậy, tiếp viên hàng không ở bên cạnh cũng cảm thấy xót ruột. Lần này trên chuyến bay đã không có bác sĩ nào khác, trước mắt người giúp đỡ cũng chỉ có Hứa Như.

Lúc này, tiếp viên hàng không trẻ tuổi vội vàng chạy ra từ buồng lái: “Tiếp viên trưởng, cơ trưởng nói là chuyến bay sẽ đáp xuống sân bay quốc tế Nam Thành đúng giờ, bây giờ còn nửa tiếng đồng hồ nữa.”

Tiếp viên trưởng gật đầu, đưa ra lời thỉnh cầu với Hứa Như: “Cô Hứa, chúng tôi không tìm được bác sĩ, có lẽ phải cần sự giúp đỡ của cô…”

Hứa Như cau mày, đại học năm tư cô đã từng thực tập ở khoa sản, có điều là cách với hiện tại cũng đã bốn năm rồi.

Tình hình hiện tại rất khẩn cấp, hít sâu một hơi, Hứa Như ngẩng đầu lên trịnh trọng nói với người phụ nữ mang thai: “Xin chào, tôi là Hứa Như, là sinh viên ngành y của đại học Nam Thành. Nếu cô bằng lòng tin tưởng tôi, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức mình đảm bảo sự bình an cho cô và bé con.”

Thai phụ cắn môi, dưới tình huống không có sự lựa chọn nào khác, cuối cùng từ từ gật đầu.

Nhận được sự cho phép của thai phụ, Hứa Như thở phào một hơi, lập tức bắt đầu sơ cứu, đồng thời kêu tiếp viên hàng không chuẩn bị dụng cụ cho cô.



Nửa tiếng đồng hồ sau.

Hứa Như ôm bé con vừa mới được sinh ra vẫn còn đang khóc không ngừng, rốt cuộc trên mặt cũng đã lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Đây là cảm giác thỏa mãn rất lâu rồi mới có lại được, cô đã từng nghĩ là mình sẽ không tìm lại được.

Lúc này máy bay hạ cánh đáp xuống sân bay Nam Thành, rốt cuộc bên ngoài cửa sổ cũng là phong cảnh mà Hứa Như quen thuộc.

Ở sân bay đã có chuẩn bị nhân viên y tế từ trước, mắt thấy bác sĩ đón bé con và người phụ nữ mang thai, Hứa Như mới thở phào nhẹ nhõm, dự định đi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ.

Buổi tối, dòng người ở sân bay vẫn không ít, Hứa Như đi ra cửa, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Cao Bân vẫn đi theo sát ở bên cạnh của anh như là trước đây, tay kéo theo vali, hiển nhiên như là muốn đi công tác.

Lần cuối cùng nhìn thấy Lý Thế Nhiên hình như đã rất lâu rất lâu về trước.

Nhưng dáng vẻ anh tuấn của anh vẫn còn khắc sâu trong lòng của cô rất rõ ràng.

Hứa Như vô thức lui ra sau, không muốn bị Lý Thế Nhiên nhìn thấy.

Nhưng mà quá trễ rồi.

Đôi mắt sắc bén của Lý Thế Nhiên đã phát hiện ra cô.

Nện những bước dài đi tới, người đàn ông đuổi kịp cô dễ như trở bàn tay.

Nhìn thấy trên tay của Hứa Như có vết máu đã khô, sắc mặt liền trở nên rất âm trầm.

Anh nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Em bị thương ở đâu vậy?”

Anh không nhìn thấy vết thương ở trên tay của cô.

Hứa Như vùng vẫy, thấp giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Gương mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên căng chặt, giọng nói càng lạnh hơn mấy phần: “Bị thương ở đâu?”

“Chuyện này không liên quan đến anh!” Hứa Như lạnh lùng nhìn anh.

“Vậy thì đi theo anh, để anh kiểm tra đàng hoàng lại.” Dứt lời, không cho Hứa Như có cơ hội giải thích liền dẫn cô đi.

Lúc này, sau lưng vang lên tiếng của một người phụ nữ.

Tiếp viên trưởng đi đến, dường như không chú ý đến Hứa Như và Lý Thế Nhiên đang xung đột với nhau, lễ phép nói cảm ơn với cô: “Cô Hứa, hóa ra là cô vẫn còn chưa đi. Cảm ơn cô vừa rồi đã giúp đỡ sản phụ sinh con trên khoang máy bay, tôi xin đại diện cho toàn thể tiếp viên hàng không, phi hành đoàn của chuyến bay C2100 nói lời cảm ơn với cô.”

“Không cần cảm ơn, tôi chỉ là cố gắng hết sức mình mà thôi.” Hứa Như cười nói.

Đương nhiên là người đàn ông ở bên cạnh cũng nghe thấy, nhíu nhíu mày, ánh mắt lại nhìn về phía tay của Hứa Như lần nữa.

Hóa ra là…

Sắc mặt lạnh thấu xương của anh lúc này mới thoáng dịu lại.

Anh dẫn cô đến bồn rửa tay, Hứa Như vẫn vùng vẫy, nhưng đến cùng sức lực vẫn kém hơn so với Lý Thế Nhiên.

“Đừng cử động!” Dứt lời, Lý Thế Nhiên cầm lấy tay của cô đặt dưới vòi nước, sau khi rửa xong lại khử trùng cho tay cô.

Hứa Như cụp mắt xuống, mất tự nhiên di chuyển tầm mắt.

Trong lòng cảm thấy ấm áp.

Lau khô tay cho Hứa Như xong rồi anh mới buông tay cô ra.

“Tôi đi đây!” Hứa Như thấp giọng nói.

Lý Thế Nhiên không tiếp tục đuổi theo nữa, ánh mắt của anh vẫn dừng ở trên người của Hứa Như, một lúc lâu sau Cao Bân thúc giục lên máy bay anh mới quay người lại.

Hứa Như nhìn bàn tay của mình, lúc nãy Lý Thế Nhiên cầm tay cô, nhiệt độ đó dường như vẫn còn đang quấn lấy cô, nét lưu luyến xuất hiện trong đôi mắt của cô.



Một tuần sau, Hứa Như đến nước B.

Lăng Thuần đã chờ cô ở sân bay từ lâu.

Mặc dù nhà họ Lâm đã không khoa trương ở nước B, có điều là sản nghiệp của Lâm thị trải rộng ra toàn thế giới, thực lực kinh người. Khi còn sống, Lâm Tung cũng có mối quan hệ với những doanh nhân giàu có, có rất nhiều người đến tham gia tang lễ.

Nhìn thấy Hứa Như, Lâm Vy đi đến, nhịn không được mà nhỏ giọng khóc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.