Gần đây hầu như mỗi tối Hứa Như đều nấu cơm, nhưng tối nay khi Lý Thế Nhiên trở về, trong nhà trống rỗng.
Nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Hứa Như.
Gọi điện thoại cho Hứa Như, điện thoại báo đã tắt máy!
Sắc mặt sầm lại, anh dặn Cao Bân: “Trong vòng một giờ, tôi muốn biết tin tức của vợ tôi.”
Cửa hàng tổng hợp, Hứa Như chỉ là muốn ra ngoài đi dạo.
Cô không muốn nghi ngờ Lý Thế Nhiên, nhưng một số sự thật lại khiến cô không cách nào không nghi ngờ.
Đi vào trong một quán bar nhạc nhẹ yên tĩnh ngồi xuống, trên sân khấu có ca sĩ đang hát.
Hứa Như gọi một ly rượu không cồn, nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Đổi một ly khác cho cô ấy, Trường Đảo Băng Trà.”
Kỳ Chiến ngồi xuống đối diện Hứa Như, nhếch miệng nói: “Đến nơi này thì phải uống rượu.”
“Thứ tôi gọi cũng là rượu.” Hứa Như nhíu mày.
“Nếu có buồn phiền, uống chút rượu có cồn sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Hứa Như im lặng, thật ra cô cũng muốn dùng rượu có cồn để gây tê chính mình.
Có phải như vậy sẽ có thể giả vờ không biết một số chuyện không?
“Cô yên tâm, nếu như say, tôi đưa cô về, không có nguy hiểm.”
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng anh sao?” Hứa Như lạnh nhạt nói.
Đối với Kỳ Chiến, lòng phòng bị của cô chưa bao giờ giảm bớt.
Cho dù biết anh ta là người thân của mình, nhưng trước mắt vẫn không có gì thay đổi.
“Cô không tin tôi, chẳng lẽ lại tin Lý Thế Nhiên?” Kỳ Chiến sắc bén nói.
Sắc mặt Hứa Như thay đổi.
“Người bây giờ có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô cũng chỉ có anh ta thôi, nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì rồi?” Kỳ Chiến lo lắng hỏi.
Hứa Như nhíu mày, hồi lâu vẫn không nói gì.
“Lời tôi nói, là đúng phải không?”
“Chẳng lẽ cô vẫn còn tin tưởng anh ta? Tần Nhi đã ra tù, hơn nữa gần đây Lý Thế Nhiên rất thân thiết với nhà họ Tần.” Kỳ Chiến trầm giọng nói.
“Kỳ Chiến, vậy anh nói cho tôi biết, vì sao anh ấy lại làm như vậy?”
“Tôi cũng không biết nguyên nhân.”
“Tôi là vì muốn tốt cho cô, Hứa Như, mục đích anh ta cưới cô vốn cũng không đơn giản, có lẽ, đã biết thân phận của cô từ lâu nên mới kết hôn cùng cô.”
Hứa Như siết chặt đầu ngón tay, trong khoảng thời gian này, cô cũng từng nghĩ đến khả năng này.
Nhưng đối mặt với Lý Thế Nhiên, cô lại vô thức tin tưởng anh.
Anh không phải là người như vậy.
Nhưng khi đó anh chủ động nói muốn kết hôn với cô, thật ra cũng rất kỳ lạ.
Nhà họ Lý là gia đình giàu sang quyền thế, mà địa vị giữa cô và anh cách xa nhau, sao anh lại… đúng lúc chọn cô?
“Tôi cần phải trở về.” Hứa Như không uống rượu.
Nếu cô say thật, rốt cuộc cô vẫn sợ Kỳ Chiến.
“Ngồi đây với tôi một lát.” Kỳ Chiến lại giữ chặt cô.
Hứa Như nhíu mày, đáy mắt lộ ra vẻ chống cự.
“Cô là chị gái của tôi, chúng ta là người thân, Hứa Như, cô nhất định phải tin tôi.” Giọng nói của Kỳ Chiến hùng hổ dọa người.
Hứa Như mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt, đối với cô chữ người thân này rất lạ lẫm.
“Kỳ Chiến, đủ rồi.” Hứa Như lạnh lùng đẩy anh ta ra.
Cô vội rời đi, Kỳ Chiến vẫn đi theo sau: “Tôi đưa cô về.”
“Không cần.”
“Có phải Lý Thế Nhiên bắt nạt cô không?”
“Không, anh đừng nói lung tung, anh cách xa tôi ra một chút!” Hứa Như tức giận nhìn chằm chằm anh ta.
Bây giờ cô chỉ muốn im lặng một mình.
Kỳ Chiến nhếch môi mỏng, vẫn cứ không xa không gần đi theo sau Hứa Như.
Tình cảm của anh ta đối với cô đang dần nhạt đi, chỉ là thi thoảng, ý chí của mình vẫn sẽ bị phá vỡ, không thể ngăn cản.
Hứa Như không biết phải đi đâu, lên xe taxi, cô ngẫm nghĩ, bèn trở về đường An Ninh.
Mặc dù mẹ dọn đi rồi, nhưng nơi đó vẫn luôn là nhà của cô.
Đi vào khu nhà cũ kỹ, vào trong nhà, mặc dù không bật đèn nhưng Hứa Như cảm thấy rõ ràng, bên trong có người!
Cả người cô cứng đờ đứng ở cửa ra vào, giọng nói mang theo run rẩy: “Ai?”
Nếu như là trộm, vì sao lại im lặng như vậy?
“Bà Lý.” Giọng nói trầm thấp truyền đến, Hứa Như không hề thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng thấy sợ hãi.
Lý Thế Nhiên vào bằng cách nào?
Chìa khóa từ trên tay rơi xuống, Hứa Như lập tức đi bật đèn.
Trên ghế sofa, người đàn ông áo trắng quần đen tuấn tú đang ngồi trên ghế sofa chật hẹp, khí chất mạnh mẽ khiến người ta không dám đến gần.
Anh đang tức giận.
Hứa Như đóng cửa, một lúc lâu sau mới nói: “Anh vào bằng cách nào?”
“Trước đây mẹ đưa chìa khóa cho anh rồi.”
“Ồ.” Hứa Như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô lại không thể bình tĩnh.
“Vì sao tắt máy.”
“Hết pin.”
Hứa Như vẫn luôn đứng cách anh một mét, không đến gần.
Đáy mắt Lý Thế Nhiên thấp thoáng hơi lạnh, đôi chân dài sải bước đi đến, Hứa Như bị anh dồn vào trong góc.
Cô chống lên người anh.
“Lý Thế Nhiên.” Anh nhìn thấy rõ chống cự nơi đáy mắt cô.
Cằm bị anh nâng lên, Hứa Như lại càng đẩy anh ra.
“Anh… cách xa em ra một chút.” Cô tức giận nói.
Không thể nghi ngờ lời này đã hoàn toàn đốt cháy lửa giận trong lòng Lý Thế Nhiên, tay anh chụp lên bờ vai cô, Hứa Như không thể động đậy được.
Ánh mắt của Lý Thế Nhiên vô cùng hung ác khiếp người.
Nhịp tim Hứa Như đập loạn, chỉ muốn rời khỏi anh!
“Bà Lý, em nói lại lần nữa?” Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp nguy hiểm.
“Anh cách xa em ra một chút!”
Lời nói vừa dứt, môi lập tức bị chặn lại, nụ hôn của Lý Thế Nhiên như mưa rền gió lớn ập đến, Hứa Như nào phải đối thủ của anh.
Trong khoang mũi là hơi thở quen thuộc, nhưng giờ khắc này cô chỉ muốn trốn đi.
Cô đạp mạnh vào chân anh, nhân lúc Lý Thế Nhiên không chú ý, vung tay tát lên mặt anh.
Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, thở hổn hển, đẩy anh rồi lập tức chạy đi.
Lý Thế Nhiên lại nhanh hơn bắt được cô, giam ở trong ngực, anh giữ đầu cô: “Nói cho anh biết, vì sao?”
Hứa Như cắn môi, ngước mắt đối chọi với ánh mắt của Lý Thế Nhiên, trong mắt cô đều là thất vọng, gằn từng chữ từng câu hỏi: “Quan hệ giữa anh và Tần Nhi là như thế nào?”
Lý Thế Nhiên nhếch môi mỏng, không trả lời.
Trái tim Hứa Như dần dần trầm xuống.
Cô còn trông chờ vào điều gì?
Cô vẫn hi vọng có thể nhận được một lời giải thích, nhưng thực tế lại không có gì cả.
Anh vẫn luôn lừa gạt cô.
“Lý Thế Nhiên, anh cút đi.”
Hứa Như chưa bao giờ tức giận như vậy, nhất là, người đàn ông trước mắt là người cô vẫn luôn tin tưởng.
Lý Thế Nhiên ấn lấy bờ vai cô, đáy mắt tràn đầy hơi lạnh: “Trở về cùng anh.”
“Em sẽ không về.”
“Không phải do em quyết định, bà Lý, đừng cáu kỉnh với anh.” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, bắt lấy cổ tay cô rồi kéo cô đi.
“Em không cáu kỉnh, Lý Thế Nhiên, anh vẫn luôn lừa gạt em, tại sao anh lại giúp Tần Nhi thoát tội, vì sao?”
Từ đầu đến cuối Lý Thế Nhiên đều không trả lời, chỉ dẫn cô ra ngoài, đầu cầu thang, Kỳ Chiến đứng ở nơi đó.
Vừa rồi anh ta đi theo Hứa Như, lúc này thấy cô bị Lý Thế Nhiên dắt đi, đáy mắt hiện ra hơi lạnh.
“Lý Thế Nhiên, buông Hứa Như ra.” Kỳ Chiến ngăn cản anh.
Lý Thế Nhiên vốn không thèm nhìn anh ta, ôm Hứa Như rời đi.
Nhưng lúc này đây, Hứa Như lại giơ tay về phía Kỳ Chiến.
Cô lạnh lùng nhìn Lý Thế Nhiên: “Em sẽ không trở về, anh đừng ép buộc em nữa.”
Ép buộc?
Sắc mặt Lý Thế Nhiên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tựa chim ưng nhìn lên bàn tay đang nắm lấy của hai người.