Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 155: ÒN CÓ QUÁ ĐÁNG HƠN NỮA



“Tôi không dám làm chậm trễ cậu chủ Lê, dù sao, cậu quan tâm tôi như thế, tôi cũng không thể cứ chèn ép cậu, hử?” Lý Thế Nhiên nhíu mày, khóe môi mang ý cười.

“Hừ, nếu cậu không cho tôi ở lại, tôi sẽ lập tức đi Kỳ thị.” Lê Nhan Vinh cố ý nói.

Lý Thế Nhiên quen biết anh đã lâu, nên tất nhiên không coi là thật. Trước kia, Lê Nhan Vinh bằng lòng tới Kỳ thị, một phần là vì Lý Thế Nhiên, một phần là vì bọn họ có chung kẻ thù.

“Hiện Kỳ thị đã thu mua Tần thị, cũng coi là sự liên thủ của kẻ mạnh, mấy năm nay, thế lực của Tần Chính ở Nam Thành không nhỏ, nên bước đi này của Kỳ Chiến thực ra là rất ổn.” Nói tới công việc, Lý Thế Nhiên nhíu chặt mày. Theo như anh đoán thì có lẽ Trần Minh Thành sẽ không dễ dàng sụp đổ như vậy.

“Dù liên hợp với Tần thị, thì thực lực cũng vẫn kém chúng ta, Thế Nhiên, đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi sớm đã mất kiên nhẫn rồi.” Lê Nhan Vinh lạnh lùng nheo mắt lại.

Hai người ở văn phòng hàn huyên công việc, đúng lúc Lê Nhan Vinh quay về Nam Thành, ban đêm hẹn mấy người bạn tới quán ba.

“Thế Nhiên, có muốn gọi bà xã của cậu tới không, tôi rất tò mò về cô ấy.” Lê Nhan Vinh cầm ly rượu vang, không khỏi nheo mắt lại. Dù sao cho tới nay Lý Thế Nhiên gần như không gần nữ sắc, giờ lại kết hôn chớp nhoáng, khiến anh cảm thấy hơi nghi hoặc.

“Cô ấy làm việc ở Dược phẩm Thiên Nhất, nếu cậu muốn gặp, ngày mai tới họp.” Lúc này, Hướng Hoằng cũng đã đến.

“Vậy rốt cuộc cô ấy là ai?” Thấy Lý Thế Nhiên có ý từ chối, Lê Nhan Vinh bèn hỏi Hướng Hoằng.

Hướng Hoằng nhìn Lý Thế Nhiên, nhíu mày nói: “Không phải những người như chúng ta.”

“Nên ông cụ cũng đã thừa nhận rồi sao?” Lê Nhan Vinh hỏi.

“Ông cụ đã thừa nhận, ông rất hài lòng.” Lý Thế Nhiên nói.

“Hướng Hoằng, vậy ngày mai tôi sẽ đến họp.” Lê Nhan Vinh nâng chén với anh.

Lý Thế Nhiên lãnh đạm nhíu mày, ấn mở điện thoại, đã hơn mười hai giờ rồi, chắc cô ấy đã ngủ rồi.

Lúc này, Cao Bân đi tới, xoay người nói vào tai Lý Thế Nhiên: “Kỳ Chiến đã yêu cầu cấp trên hủy bỏ, hiện Hằng Vũ tạm thời không cần di chuyển đến Châu Phi nữa.”

Lý Thế Nhiên vẫn bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc rõ rệt. Anh lắc lắc ly rượu, rượu màu đỏ tươi in trong đôi mắt sâu thẳm của anh, sự lạnh lùng gần như trào ra: “Chuyện ngày hôm nay tra được như thế nào?”

“Đúng là Trần Minh Thành lợi dụng bà chủ uy hiếp Kỳ Chiến, sau đó Kỳ Chiến và Trần Minh Thành nói chuyện với nhau thời gian khá dài.”

“Kỳ Chiến có quan hệ với bà xã cậu sao?” Lê Nhan Vinh lạnh giọng hỏi.

Vẻ mặt Lý Thế Nhiên vẫn luôn lạnh lùng, cả người toát ra vẻ hết sức hung ác nham hiểm. Ly rượu trong tay gần như sắp bị anh bóp nát, anh hờ hững nói: “Hứa Như quá đơn thuần, Kỳ Chiến chủ động tiếp cận cô ấy, cô ấy sẽ không phát giác được.”

“Tôi đã điều tra được mối quan hệ giữa Tống Mỹ – mẹ Hứa Như với bà Kỳ trước kia không đơn giản, Thế Nhiên, cậu chú ý một chút.” Hướng hoằng nhắc nhở. Nếu Hứa Như là dựa vào Kỳ Chiến, vậy e là Lý Thế Nhiên phải cẩn thận nhiều hơn.

“Cô ấy là vợ tôi, tôi tin cô ấy.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Không lâu sau, Lý Thế Nhiên nhanh chóng trở về.

Lê Nhan Vinh nhíu mày, bất mãn nói: “Thế Nhiên, tốt xấu gì tôi cũng vừa trở về, cậu quay lại đây cho tôi, chúng ta không say không về.”

Lý Thế Nhiên không hề dừng bước, nhưng vừa ra khỏi phòng VIP, Lục Hoan từ đằng trước đã đi tới. Nhìn thấy Lý Thế Nhiên muốn đi, sắc mặt cô có chút tủi thân: “Thế Nhiên, em vừa mới đến, anh đừng về sớm như vậy.”

Vẻ mặt Lý Thế Nhiên vẫn không hề thay đổi: “Lục Hoan, vợ anh đang ở nhà chờ anh.” Dứt lời, anh sải bước bước đi.

Lục Hoan cảm thấy trong lòng mất mát. Thấy cô vẫn đứng ở cửa ra vào, Lê Nhan Vinh chủ động mời cô vào: “Em đã sớm biết chuyện cậu ta kết hôn rồi phải không?” Lê Nhan Vinh hỏi.

Lục Hoan gật đầu: “Mấy tháng trước em đi công tác, đúng lúc gặp Thế Nhiên ở cùng Hứa Như.”

“Thằng nhóc này đúng là quá đáng, anh không biết chuyện này, có vẻ anh đã sắp xếp sai rồi.” Lê Nhan Vinh vỗ trán. Nếu anh sớm biết Lý Thế Nhiên kết hôn, thì anh đã không để Lục Hoan vào làm ở Lý thị. Tất cả tình cảm của Lục Hoan đều dành cho Lý Thế Nhiên, nếu bây giờ rút mệnh lệnh về sẽ khiến Lục Hoan mất mặt.

Nhà họ Lý.

Hứa Như đã sớm tắm rửa lên giường nằm, nhưng quay qua quay lại vẫn không ngủ được. Cô muốn gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, nhưng nhớ tới sắc mặt lạnh lùng lúc ban ngày của anh, cô lại để điện thoại di dộng xuống.

Bên ngoài dần dần truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Hứa Như nhận ra là Lý Thế Nhiên. Cô lập tức che đầu mình, quay lưng về phía cửa.

Khi Lý Thế Nhiên trở về, mùi rượu trên người cũng theo đó bay tới, Hứa Như không vui nhíu mày lại. Vậy là anh vừa đi uống rượu?

Cái chăn nhanh chóng bị xốc lên, Lý Thế Nhiên bật đèn, dưới ánh sáng dìu dịu, gương mặt anh tuấn của anh hơi nhăn lại, cứ như vậy nhìn cô không hề chớp mắt, nhưng lại không nói một câu.

Hứa Như nhắm hai mắt, nhưng hàng mi run lên một cái, đã sớm tiết lộ cô đang vờ ngủ.

Hơi thở quen thuộc càng ngày càng đến gần, Hứa Như tưởng Lý Thế Nhiên định hôn cô, lập tức mở mắt ra, vẻ mặt đề phòng: “Anh… cách xa em một chút!” Hứa Như đưa tay chống bả vai Lý Thế Nhiên.

Nhưng bàn tay anh nhanh chóng phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô, chống cự của cô hoàn toàn vô dụng, hoàn toàn bị Lý Thế Nhiên vây ở dưới thân.

“Cách em xa một chút sao? Bà Lý, nhưng chúng ta phải ngủ cùng nhau.” Âm thanh của anh trầm thấp khàn đặc.

“Không phải anh giận em sao, vậy đừng tới gần em.” Hứa Như tức giận nói.

Chập tối cô bận rộn lâu như vậy mới chuẩn bị được bữa tối cho anh thế mà anh lại ra ngoài uống rượu.

Lý Thế Nhiên nheo mắt, nắm cằm cô khiến cô không thể không nhìn thẳng vào anh: “Ừ, anh đã rất tức giận, nhưng là anh giận bản thân anh, khi anh bị Trần Minh Thành uy hiếp, người ở bên em không phải anh, người cứu em cũng không phải anh.”

Hứa Như cảm thấy mờ mịt, vậy nên… Lý Thế Nhiên là áy náy sao? Nhưng vốn là cô từ chối đi cùng với Lý Thế Nhiên, hơn nữa cô cũng không muốn cùng anh xuất hiện công khai. Cái này… Không trách anh. Cô cắn môi, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Lý Thế Nhiên, trong lòng cảm thấy chua xót. Những việc anh làm đã sớm vượt qua mối quan hệ hợp đồng giữa họ rồi.

“Hứa Như, sau này anh sẽ giữ chặt em ở bên cạnh, hử?” Mặt Lý Thế Nhiên sát lại, kề vào trán Hứa Như, từng lời của anh đều rơi vào trong tai cô.

Anh thật bá đạo, nhưng cô không hề bài xích anh. Hiện cô trở về Dược phẩm Thiên Nhất làm việc cũng được tầm một tháng rồi, nhưng lại vô cùng hoài niệm thời gian công tác với Lý Thế Nhiên. Lúc làm việc nhớ anh, lúc nghỉ ngơi nhớ anh, từng giờ từng phút đều nhớ đến anh. Cô thật là… điên rồi nhỉ.

“Sao anh lại quá đáng như thế.” Cô nhìn Lý Thế Nhiên, cô đẩy bộ ngực của anh, nhưng… Không đẩy được.

Anh nhếch môi, giọng điệu vừa thấp vừa trầm: “Ừm, còn có quá đáng hơn nữa, bà Lý, nếu em thật xảy ra chuyện, anh không biết mình sẽ còn làm cái gì nữa…”

Tim Hứa Như đập loạn lên, hô hấp đã bị Lý Thế Nhiên cướp đoạt, anh đè mạnh cô lên giường, lấn người lên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.