Hứa Như nhíu mày quay lại nhìn, thấy Lý Thế Nhiên đang bị một đám bà nội trợ bao vây, hình như có người nhận ra Lý Thế Nhiên, cho nên anh bị chặn lại đòi được khám bệnh ngay tại siêu thị này.
Lý Thế Nhiên cũng rất có kiên nhẫn, nhưng mà anh bận suốt một ngày rồi, rõ ràng là nên nghỉ ngơi, nơi này lại không phải bệnh viện, hơn nữa người phụ nữ kia hình như cứ dựa sát vào người Lý Thế Nhiên.
Hứa Như xụ mặt đi qua đó, Lý Thế Nhiên nhanh chóng phát hiện ra cô, lập tức đi về phía cô.
Chỉ là người tụ tập ở xung quanh càng lúc càng nhiều, Hứa Như lại bị một bà thím béo đẩy ngã.
Lý Thế Nhiên lộ vẻ tức giận, sải chân bước qua đó: “Mọi người xin nghe tôi nói, khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Nhân Dân luôn đứng đầu trong nước, tuy rằng tôi không làm việc ở đó nữa, nhưng mà những bác sĩ khác cũng đều là chuyên gia, nếu mọi người cần khám có thể đi đăng ký, bây giờ tôi phải đi cùng vợ tôi rồi.”
“Bác sĩ Lý, vì sao cậu lại từ chức chứ!”
“Bác sĩ Lý… Cậu không ở bệnh viện Nhân Dân thì không còn ai có thể cứu được con trai của tôi…”
“Bác sĩ Lý, bình thường tôi đều khám chỗ cậu, tôi sợ những bác sĩ khác không biết tình hình…”
May mà bảo vệ của siêu thị đã nhanh chóng đến chặn mấy bác gái này lại, Hứa Như thở phào nhẹ nhõm, Lý Thế Nhiên quan tâm hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Hứa Như lắc đầu, chỉ là bị đẩy một cái thôi, xe mua sắm của cô cũng không biết đã đi nơi nào rồi.
“Lý Thế Nhiên, quả nhiên em không nên đi ra ngoài cùng anh thì tốt hơn.” Hứa Như cố ý xụ mặt xuống.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, qua một thời gian nữa mọi người sẽ quen việc anh từ chức thôi.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Vậy khi nào anh mới có thể về bệnh viện làm lại?” Hứa Như buột miệng hỏi.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại: “Em muốn anh về sao?”
Hứa Như nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng: “Bản thân anh cũng không muốn thừa kế Lý thị, nếu như có thể lựa chọn, em hy vọng anh có thể kiên trì với lý tưởng của mình.”
Lý Thế Nhiên chỉ khẽ cười, đáy mắt lại thâm trầm hơn.
Hai người mua đồ xong thì quay về, khu chung cư nơi này vừa mới mở bán, có rất ít hộ gia đình chuyển vào ở.
Chỉ là vô cùng trùng hợp, Kỳ Chiến cũng ở nơi này.
Anh ta đang đợi thang máy cùng với Tần Nhi, mà Lý Thế Nhiên và Hứa Như cũng đúng lúc này đi vào.
“Chẳng trách tầng cao nhất nơi này không mở bán, thì ra là cho thái tử của nhà họ Lý.” Kỳ Chiến nói giọng lành lạnh.
“Vậy sau khi tôi dọn vào đây rồi, có phải sẽ trở thành hàng xóm của hai người không?” Tần Nhi nhìn hai người, đáy mắt lộ ra chút ý cười.
Hứa Như cười khẩy, không để ý đến cô ta.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, dáng vẻ nguy hiểm, lời nói mang theo ý cảnh cáo: “Tổng giám đốc Kỳ vẫn nên an phận một chút thì hơn.”
“Tôi đương nhiên là an phận rồi, nơi này là địa bàn của anh, tôi đâu dám làm bậy.” Kỳ Chiến giả bộ như hoảng loạn, nhưng đáy mắt lại đầy ý cười.
Thang máy đến rồi, tầng cao nhất có một thang máy riêng, Lý Thế Nhiên và Hứa Như vào trước.
Tần Nhi nhìn theo bóng lưng của hai người, sắc mặt trầm xuống, Hứa Như sao lại may mắn thế chứ, Lý Thế Nhiên lại còn mua được tầng cao nhất của nơi này, bối cảnh chắc chắn cũng không đơn giản.
“Ghen tị à?” Kỳ Chiến nhìn Tần Nhi, nhướn mày hỏi.
“Ghen cái gì?”
“Ghen tị với Hứa Như, cô hâm mộ cô ấy.” Kỳ Chiến nói một câu trúng ngay.
Tần Nhi không chịu thừa nhận: “Tôi không thèm hâm mộ cô ta, cô ta ở nơi này, sau này tôi cũng ở nơi này, không phải sao?”
Kỳ Chiến cong môi: “Nếu như muốn ở nơi này, Tần Nhi, cô biết nên làm thế nào rồi đó.”
Tần Nhi đối mặt với ánh mắt thâm trầm của anh: “Ba tôi đã đồng ý thu mua, ngày cưới của chúng ta vẫn diễn ra bình thường.
Lúc trước Tần Chính bị xúi giục thiếu chút nữa đã hủy bỏ hôn ước này rồi, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có Kỳ Chiến mới có thể cứu được Tần thị, hơn nữa, cô ta cũng rất vừa lòng với Kỳ Chiến.