Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Đại Thúc Là Thê Quản Nghiêm

Chương 1: Thế hôn



Trời đêm lạnh buốt, trong căn phòng mờ tối, nhiệt độ cơ thể hai người đan xen hòa vào hơi thở.

Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại bị một bàn tay to lớn ấm áp đè ngang vai.

"Tử Hào.."

Bạch Thanh Thanh đầu óc có chút mù mờ, khẽ thì thầm gọi tên bạn trai.

"Tử.. Hào.."

Nhưng lần này, Bạch Thanh Thanh chưa kịp dứt câu, đã bị người nào đó hung hăng hôn chặn lại.

Cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người đàn ông này. Có chút lạ lẫm, nhưng cảm giác tình triều cuồn cuộn, khó chịu trong người không cho phép cô nghĩ tới những vấn đề khác.

Đêm nay nhất định là một đêm điên cuồng khó quên.

* * *

Ba tháng sau, tại Bạch gia.

"Để tôi thay Bạch Đình Đình gả cho Hoắc gia? Thật là nực cười!"

Bạch Thanh Thanh nhìn Lâm Ngọc Quyên và Bạch Đình Đình trước mặt, tức đến độ nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bạch.

"Lâm Ngọc Quyên, người mà Hoắc gia chọn là Bạch Đình Đình, bà nghĩ ra trăm phương ngàn kế, không phải là vì để cho con gái bảo bối của bà quang minh chính đại bước vào Hoắc gia, trở thành Hoắc thiếu phu nhân sao?"

Lâm Ngọc Quyên là mẹ kế của Bạch Thanh Thanh, mà Bạch Đình Đình là em gái kế của cô.

Danh tiếng của Hoắc gia ai mà không biết, cả cái đế đô này, có biết bao nhiêu cô gái muốn gả vào Hoắc gia.

Cách đây không lâu Hoắc gia tìm đến Bạch gia, Lâm Ngọc Quyên kích động không thôi, rất muốn vì Bạch Đình Đình giành lấy cơ hội này.

Nhưng không ngờ rằng, ngày hôm qua, Lâm Ngọc Quyên mới biết được tin đại thiếu gia nhà họ Hoắc- Hoắc Cảnh Úc, người mà con gái bà sắp cưới làm chồng, đã trở thành người thực vật vì một tai nạn xe cộ nghiêm trọng.

Hoắc gia tìm đến Bạch gia, chẳng qua là để Bạch Đình Đình đi xung hỉ mà thôi!

"Bạch Thanh Thanh, ta nói cho cô biết, cô hôm nay dù muốn hay không cũng phải gả, ba cô bây giờ còn đang nằm viện, nếu cô không đồng ý, ông ấy sẽ bị cô chọc tức chết!"

Lâm Ngọc Quyên hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Thanh Thanh, tay đập xuống bàn phát ra âm thanh lớn.

Hôm nay có cơ hội tốt để đuổi Bạch Thanh Thanh, cái gai trong mắt này ra khỏi nhà, bà đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Đối với lời trách mắng của Lâm Ngọc Quyên, Bạch Thanh Thanh không hề cảm thấy sợ hãi, lạnh lùng nói:

"Lâm Ngọc Quyên, chuyện này liên quan gì tới ba tôi? Hiện tại người Hoắc gia muốn là Bạch Đình Đình, không phải là Bạch Thanh Thanh tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không gả vào Hoắc gia, huống hồ tôi và Tử Hào đã định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.."

Bạch Đình Đình đang ngồi trên sô pha xem náo nhiệt, nhưng khi nghe đến việc Bạch Thanh Thanh sẽ cùng anh Tử Hào kết hôn lại cười phá lên, cắt lời Bạch Thanh Thanh:

"Chị, vừa rồi chị nói gì? Sau khi tốt nghiệp chị sẽ kết hôn với anh Tử Hào? Tôi nghĩ kế hoạch này của chị có thể sẽ thất bại rồi!"

Bạch Đình Đình làm như vừa nghe được một chuyện cười, che miệng cười khanh khách.

"Anh Tử Hào sẽ không cưới chị, bởi vì người anh ấy muốn cưới là Bạch Đình Đình tôi."

Dưới ánh mắt dò xét của Bạch Thanh Thanh, chỉ thấy cánh môi Bạch Đình Đình mở ra khép lại, nói ra một câu khiến Bạch Thanh Thanh lạnh cả người:

"Bởi vì ba tháng trước anh Tử Hào đã ở bên tôi rồi, chính là vào ngày sinh nhật của tôi, anh ấy cùng tôi ăn tối, thậm chí còn.. cùng tôi trải qua một đêm xuân.."

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Đình Đình, không cần nói những người có mặt trong phòng cũng hiểu được sự tình như thế nào.

"Cô nói cái gì!" Bạch Thanh Thanh kinh ngạc trừng mắt.

Bạch Đình Đình rất hài lòng với phản ứng này của Bạch Thanh Thanh, đắc ý cười lớn.

Cho dù Lục Tử Hào và Bạch Thanh Thanh là thanh mai trúc mã đã yêu nhau nhiều năm, vậy thì sao chứ, cô chỉ cần ngoắc một ngón tay, chẳng phải anh ta cũng không chút do dự mà vứt bỏ Bạch Thanh Thanh sao?

Bạch Đình Đình cho rằng Bạch Thanh Thanh vì chuyện cô đã cùng Lục Tử Hào ở bên nhau mà kinh ngạc, nhưng không, trong lòng Bạch Thanh Thanh đang nghĩ tới một chuyện khác.

Ba tháng trước, vào ngày sinh nhật của Bạch Đình Đình, rõ ràng Lục Tử Hào và cô ở cùng một chỗ, thậm chí còn ở trong khách sạn..

Nếu như ngày đó Lục Tử Hào thật sự ở cùng một chỗ với Bạch Đình Đình, vậy người đàn ông ở trong phòng với cô kia là ai?

Chẳng nhẽ cô đã cùng một người đàn ông xa lạ phát sinh quan hệ?

"Anh Tử Hào căn bản không thích chị, chị còn ngu xuẩn đến mức muốn cùng anh ấy kết hôn, cũng không.."

Những lời châm chọc của Bạch Đình Đình cứ như vậy đập vào tai Bạch Thanh Thanh.

"Không thể nào! Ngày hôm đó hắn rõ ràng là ở cùng một chỗ với tôi, tôi phải đi gặp hắn!"

Đầu ngón tay Bạch Thanh Thanh khẽ run, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm được Lục Tử Hào, nhưng khi cô vừa quay lưng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ đen.

"Gặp cái gì mà gặp, cô hiện tại phải đến Hoắc gia!"

Thanh âm sắc bén của Lâm Ngọc Quyên từ phía sau truyền đến, Bạch Thanh Thanh chưa kịp giãy dụa, đã bị một chiếc khăn bịt chặt mũi miệng, rơi vào hôn mê.

* * *

Lúc Bạch Thanh Thanh tỉnh lại, đầu óc choáng váng, đau dữ dội.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là sườn mặt khôi ngô tuấn tú của một người đàn ông, khiến cô sợ tới mức nhảy dựng lên.

Trên giường của cô làm sao có thể có một người đàn ông?

Nhưng sau khi nhìn quanh bốn phía, Bạch Thanh Thanh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Sau một hồi định thần, dần dần nhớ lại mọi thứ, Bạch Thanh Thanh mới ý thức được mình hiện tại đang ở nơi nào.

Xem ra, cô bị Lâm Ngọc Quyên đánh thuốc mê bắt ép tới Hoắc gia.

Chẳng lẽ người đàn ông đang nằm trên giường này, chính là đại thiếu gia Hoắc gia sao?

Bạch Thanh Thanh quay đầu lại, quan sát đánh giá người đàn ông bên cạnh này.

Không thể không công nhận, đây là người đàn ông đẹp nhất mà từ trước đến nay cô gặp qua.

Nhưng da của hắn lại có chút trắng hơn so với người bình thường, làm cho người ta cảm giác người này đang bị bệnh gì đó, nếu không phải thân thể hắn hơi phập phồng, chỉ e có người vừa nhìn qua liền nghĩ hắn đã chết.

Bạch Thanh Thanh nhíu mày, sau đó cẩn thận đến bên người Hoắc Cảnh Úc, sau khi kiểm tra sơ bộ, cô phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng.

"Người thực vật?" Bạch Thanh Thanh khẽ thì thầm.

Chẳng trách Lâm Ngọc Quyên bắt ép cô thay Bạch Đình Đình gả đến Hoắc gia.

"Xem ra, anh cũng rất đáng thương." Bạch Thanh Thanh vỗ vỗ ngực Hoắc Cảnh Úc nói, lớp vải lụa mềm mại theo động tác của Bạch Thanh Thanh trượt xuống, lộ ra cơ ngực cường tráng săn chắc.

Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ mở ra, một vị phu nhân cao quý đoan trang đi vào.

Bà liếc nhìn bàn tay của Bạch Thanh Thanh đang dừng trên ngực Hoắc Cảnh Úc, ho nhẹ một tiếng.

Bạch Thanh Thanh mặt đỏ bừng, nhanh chóng thu tay lại, vội vàng đứng dậy khỏi giường.

"Cô chính là tiểu thư Bạch gia? Tôi là mẹ của a Úc, tôi tên là Thẩm Tú Phân."

Khuôn mặt dịu dàng phúc hậu của Thẩm Tú Phân rất dễ làm cho người ta sinh hảo cảm, Bạch Thanh Thanh gật gật đầu đáp lại lời bà, nhưng về việc thế hôn này, cô vẫn muốn giải thích rõ ràng.

"Hoắc phu nhân, tôi không phải Bạch Đình Đình, tôi là bị.."

Nhưng Bạch Thanh Thanh vừa mở miệng, Thẩm Tú Phân liền giơ tay ra hiệu ngăn không cho cô tiếp tục.

Bà đi tới trước mặt Bạch Thanh Thanh, ánh mắt trìu mến nắm lấy tay Bạch Thanh Thanh, cảm khái nói:

"Nếu cô đã gả đến Hoắc gia, sau này cô chính là người của Hoắc gia chúng tôi. A Úc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại biến thành người thực vật, sau này như thế nào còn chưa biết được, trước mắt nhất định phải kéo dài hương khói, nếu không.. là vợ của a Úc, tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng sinh cho nó một đứa con."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.