Chử Đồng cười khẽ: “Giáo sư Giản có ngày nào không có thần thái chứ?”
Anh chính là thích mấy lời này nói ra từ cái miệng nhỏ của cô, nhưng anh lại quyết không thể hiện ra nét mặt: “Liên tục ra ngoài mấy ngày, anh thấy em đen rồi đấy, có phải bên mảng xã hội rất cực nhọc không?”
Chử Đồng xoa xoa mặt mình: “Đâu có, chỉ thi thoảng nhận một bài phỏng vấn, đâu phải dãi nắng cả ngày đâu.”
Giản Trì Hoài nhấc đôi chân dài lên đi vào trong nhà trước, Chử Đồng đuổi theo hai bước: “Hôm nay em nhận được một cuộc điện thoại cầu cứu, vội tới nơi xem sao, anh có biết là ai không?”
“Ai vậy?” Sắc mặt người đàn ông không có gì thay đổi, chỉ hỏi lại một câu thuận theo cô mà thôi, chứ không hẳn vì quan tâm tới câu chuyện.
“Chính là người đàn ông chụp lén Lệ Đề hôm đó, là bà anh ta gọi điện thoại tới. Em qua xem, cả người anh ta trông rất đau khổ, rồi lại giống như gặp phải chuyện gì kinh hãi. Giản Trì Hoài, chắc chắn chuyện này không liên quan tới anh chứ?”
Giản Trì Hoài khẽ thở dài, giơ tay kéo Chử Đồng vào lòng: “Trước đây khi làm phóng viên giải trí, em nghi ngờ anh có quan hệ mờ ám với nữ minh tinh, giờ qua làm phóng viên xã hội, em lại nghi ngờ việc người khác bị đánh có liên quan tới anh.” Anh đứng trước mặt Chử Đồng, chỉ tay vào mặt mình: “Nhìn anh đi, trên mặt anh viết rằng anh là kẻ tồi tệ, bẩm sinh đã đen tối à?”
Chử Đồng không nhịn được cười, bờ môi mím lại thành một đường cong đẹp mắt. Giản Trì Hoài nhẹ nhàng vuốt ngón tay cái lên môi cô, từ trái qua phải rồi lại từ phải về trái. Động tác này vô hình ngập tràn ám muội. Giản Trì Hoài có thể cảm nhận được sự ướt át truyền tới từ ngón cái. Chử Đồng thở dồn dập, nhìn thấy người đàn ông sát về phía mình từng chút, từng chút. Cô bất giác nhắm hai mắt lại, hơi thở của Giản Trì Hoài nóng rẫy, phả lên mặt Chử Đồng. Từ lúc kết hôn tới giờ, số lần ôm hôn thân mật không sao đếm hết, nhưng cô vẫn không kìm nén được căng thẳng.
Đợi một lúc, ngón tay trên môi bất chợt buông ra, nụ cười của Giản Trì Hoài vọng vào tai cô: “Được rồi, rất ngoan ngoãn hợp tác, anh thích.”
Cô đột nhiên mở mắt, gò má đỏ bừng: “Giản Trì Hoài!” Người đàn ông đi vào trong nhà trước, Chử Đồng giậm chân bình bịch: “Anh treo ghẹo người ta!”
Về mặt trêu ghẹo, trước nay trình độ của anh vẫn là hạng nhất, Chử Đồng không muốn nhận thua cũng khó.
Giang Ý Duy khó khăn lắm mới có thời gian để về nhà, bèn hẹn Chử Đồng ra ăn cơm, cô vui vẻ đến. Khi tới khách sạn, cô mới phát hiện Diệp Như cũng ở đó, thức ăn đã được gọi xong xuôi. Chử Đồng kéo ghế ngồi xuống: “Người bận rộn ơi, hiếm khi cậu rảnh rỗi đấy.”
“Quay xong bộ phim này, tớ phải nghỉ ngơi mấy hôm.” Giang Ý Duy gầy hơn khi trước một chút, được cái tinh thần rất khá. Cô ấy rót nước ngọt cho Diệp Như: “Chi phiếu tôi gửi cho bác sỹ Diệp, sao ông ấy lại trả lại vậy?”
“Con người bố tôi ấy à, mang tinh thần hành nghề y cứu người, ngoại trừ chi phí thuốc thang bình thường ra thì chưa bao giờ nhận một đồng nào của người khác.” Diệp Như tự nhiên cầm đũa lên. Khoảng thời gian gần đây, quan hệ giữa cô ta và Giang Ý Duy cùng Chử Đồng rất tốt đẹp.
“Nhưng nếu không nhờ có ông ấy, tôi cũng chẳng có ngày hôm nay, đó chỉ là tấm lòng của tôi thôi.”
Diệp Như nhìn cô ấy, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ông thích trị bệnh cho người, nhất là những người đã bị những bệnh viện lớn trả về, nói rằng không còn mấy hy vọng, cho dù có tốn tiền ông cũng giúp đỡ. Trước đây cũng có không ít người muốn cảm ơn ông nhưng ông đều từ chối.”
“Bác sỹ Diệp quả là có y đức. Bây giờ quan hệ giữa bác sỹ và bệnh nhân căng thẳng như vậy, những bác sỹ như ông ấy thật sự không còn nhiều nữa.”
Diệp Như cười khẽ: “Câu này tuyệt đối không được nói trước mặt bố tôi đâu, ông sẽ đắc ý đấy.”
Chử Đồng tay gắp thức ăn. Con người Diệp Như tính tình rất tốt, ôn hòa lương thiện, cũng vui lòng giúp đỡ người khác. Ban đầu nếu như không có câu trả lời của cô ấy, tình hình của Giang Ý Duy tới giờ thật sự khó mà tưởng tượng được.
Mấy người hàn huyện, Diệp Như là ăn nhanh nhất. Cô ấy buông đũa xuống rồi cầm túi xách lên: “Tôi phải quay về bệnh viện ngay đây, hôm nay tôi trực.”
“Hiếm khi ra ngoài được một lúc, vẫn phải đi làm sao?” Giang Ý Duy để lộ sự bất mãn trong ngữ khí: “Không xin nghỉ được à?”
“Xin nghỉ gì chứ, những bệnh nhân kia không đợi được. Hôm khác nhé, hôm khác lại hẹn hò.” Diệp Như đứng dậy, tặng cho Giang Ý Duy và Chử Đồng một nụ hôn gió: “Tôi đi nhé, bye bye.”
Khi đi Diệp Như khép cửa lại, Chử Đồng cầm một miếng dưa hấu bỏ vào miệng: “Giang Giang, cậu cũng liều mạng quá đấy, nghỉ chưa được chục ngày đã tới phim trường rồi. À... Ân Thiếu Trình có tới tìm cậu không?”
“Có.”
Chử Đồng dè dặt nhìn cô ấy: “Không sao chứ?”
“Anh ta vẫn chưa biết tớ bỏ đứa bé rồi, nói là mấy hôm trước bận quá. Tớ nói thẳng với anh ta, tớ và anh ta hết hy vọng rồi vì đứa bé không còn nữa.” Giang Ý Duy giả vờ bình thản, điệu bộ có vẻ hờ hững, nhưng những cảm xúc đè nén rốt cuộc vẫn toát lên từ câu chữ: “Lúc đó anh ta nổi trận lôi đình. Tớ chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như vậy, nhưng tớ không hối hận. Anh ta đập tan nát đồ đạc trong phòng, tớ chỉ ngồi bên cạnh giường nhìn anh ta đập. Tớ nói với anh ấy: Ân Thiếu Trình, tôi chẳng nợ anh gì cả. Nếu anh đã không cần đứa con này, thì tôi cũng không cần.”
Chử Đồng tâm trạng phức tạp, trong miệng nhét thức ăn mà chẳng biết xen vào kiểu gì. Giang Ý Duy hơi nhếch môi: “Tôi cảm thấy lúc đó anh ta chỉ muốn không thể bóp chết tớ ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay được, chắc là cảm thấy một mạng người chẳng đáng gì. Anh ta hỏi tớ vì sao phải làm vậy, vì sao phải làm vậy? Ha, giả sử như tớ không tuyệt tình một chút, thì chắc chắn hai chúng ta sẽ lại dây dưa, không thể chấm dứt. Thời thanh xuân tươi đẹp của Giang Ý Duy này đã phí hoài mấy năm rồi, tớ không thèm!”
“Giang Giang.” Chử Đồng thở dài: “Thôi bỏ đi, việc đã tới nước này, tớ cũng không nói thêm gì nữa.”
“Chử Đồng, cậu yên tâm đi. Khuyên nhủ ngàn vạn câu chẳng bằng để tự tớ sáng mắt ra. Tớ thật sự thông suốt rồi, phụ nữ cả đời này không có tình yêu không đáng sợ, sống vì bản thân mới là quan trọng nhất. Nào, cạn ly!” Giang Ý Duy giơ ly rượu trong tay lên.
Chử Đồng cười khẽ: “Được, cạn ly!”
Ngày hôm sau. Chử Đồng nhận được điện thoại của người tung tin, lập tức vội dẫn quay phim tới bệnh viện nhân dân khu mở rộng của Tây Thành. Cô đến khu nhập viện, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào vọng ra từ một phòng bệnh nào đó.
Chử Đồng đi vào, nhìn thấy người nhà trong phòng rất kích động, đang túm lấy một bác sỹ trung niên định đánh, bên cạnh còn có y tá và các bác sỹ khác khuyên can, Diệp Như cũng ở trong đó.
Một trong số những người nhà đó nhìn thấy phóng viên tới bèn nhào đến khóc lóc: “Bệnh viện hại chết người dân, người ta bảo đưa tới viện là để cứu sống, nhưng chồng tôi đi đâu mất rồi?”
“Có chuyện gì vậy?” Chử Đồng đỡ người phụ nữ còn đang kích động đó lên: “Chị cứ từ từ nói.”
“Chồng tôi rõ ràng là trị bệnh ở đây nhưng bây giờ không tìm thấy người đâu. Bệnh viện này không cứu người, là ăn thịt người!” Người phụ nữ ngồi sụp xuống đất, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Chử Đồng chỉ còn cách tìm người khác để nắm được tình hình. Cô thấy Diệp Như đứng lẫn trong đám đông, vội vàng bước tới kéo Diệp Như qua một bên: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa. Ở đây vốn dĩ có một người bệnh mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng hôm nay đột nhiên mất tích. Người nhà làm ầm ĩ lên như vậy, chúng tôi còn chưa kịp theo dõi CCTV nữa.”
“Liệu có khi nào đi ra ngoài một lát không?”
Người phụ nữ gần đó lại bắt đầu gào khóc: “Mất tích từ chiều hôm qua rồi. Trong người anh ấy không có giấy tờ gì, cũng không mang theo di động, đi đâu được cơ chứ?”
Chử Đồng thấy vị bác sỹ điều trị chính lại chuẩn bị ăn đánh, vội tiến lên gỡ ra: “Đừng đánh nữa, anh có đánh chết anh ấy cũng vô ích thôi. Bây giờ việc quan trọng nhất là chúng ta phải tìm được bệnh nhân, chẳng phải trong bệnh viện có CCTV ư? Chúng ta đi kiểm tra đã.”
“Đúng đúng.” Có một người nhà bình tĩnh lại: “Tìm người quan trọng nhất.”
Khó khăn lắm Chử Đồng mới khuyên can được. Diệp Như đứng bên cạnh, mồ hôi túa ra như tắm: “Tôi nghĩ tám chín phần là nạn nhân tự đi ra ngoài. Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Có vài người cảm thấy có điều trị thêm cũng chẳng ích gì, lại còn liên lụy tới mọi người nên nhân lúc người nhà không có mặt đã bỏ đi. Nhưng cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu các bác sỹ, haiz...”
Bệnh viện nhân dân tại khu mở rộng của Tây Thành quy mô không lớn lắm, trang thiết bị cũng bình thường. Thường ngày điều trị mấy căn bệnh nhỏ lẻ đơn giản thì còn ổn. Nhưng con người ai cũng mong được sống, thật sự đi tới bước đó, trước khi chết còn ngoi ngóp, các bệnh viện lớn không còn sức chứa, thế là những bệnh viện nhỏ thế này trở thành chỗ lánh nạn cuối cùng trong cuộc đời bệnh nhân.
Cả đoàn người lập tức đi tìm lãnh đạo, điều động CCTV của buổi chiều hôm qua. Trên camera hiển thị, khoảng 3 giờ chiều, bệnh nhân tự đi khỏi bệnh viện, tình trạng lúc đó vốn không có gì bất thường. Sau khi ra khỏi cửa bệnh viện, người đàn ông tự mình lên một chiếc xe thùng, rồi từ đó biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chử Đồng đứng thẳng dậy. Từ vậy xem ra, người đàn ông này tự đi ra. Bác sỹ điều trị chính thở phào: “Các người cũng thấy rồi đấy? Thật sự không liên quan gì tới bệnh viện, chính anh ấy tự đi mà.”
“Không thể nào, chắc chắn các anh đã nói gì với anh ấy. Một người đang yên đang lành có thể đi đâu?”
Người nhà bệnh nhân vô cùng kích động, Chử Đồng hoàn toàn có thể thông cảm. Một bệnh nhân hiểm nghèo đột ngột mất tích, khả năng lành ít dữ nhiều là rất cao: “Hay là báo cảnh sát đi đã, chúng tôi cũng sẽ nỗ lực hết sức giúp gia đình tìm người bệnh.”
Phỏng vấn xong, người nhà vẫn không chịu rời khỏi bệnh viện, nói là phải ở lại trong phòng của bệnh nhân, không giải quyết xong thì quyết không đi. Diệp Như tiễn Chử Đồng ra ngoài: “Ngày nào cũng thế này, sống thế nào không biết.”
“Cô đường đường là một nữ bác sỹ mà, tôi còn ngưỡng mộ cô ấy chứ, được cầm dao mổ, ngầu biết bao.”
“Thôi đi.” Diệp Như mỉm cười: “Hôm nay tôi suýt nữa bị người ta dồn vào tường đấm túi bụi đấy.”
“Lát nữa mọi người đừng xung đột trực diện với mấy người đó.”
Diệp Như gật đầu: “Tôi biết mà, tôi cũng có thể thông cảm với tâm trạng của bọn họ, yên tâm đi.”
Còn chưa hết giờ làm, Chử Đồng đã nhận được điện thoại của Giản Trì Hoài, anh lại bảo cô lên phòng làm việc trên tầng thượng của Dịch Sưu. Chử Đồng thu dọn đồ đạc xong xuôi, nói với đồng nghiệp là đi gặp một người rồi đứng dậy.
Khu văn phòng nằm ở tầng trên dĩ nhiên không phải nơi đám nhân viên tép riu bọn họ muốn tới là tới. Giản Trì Hoài bảo người sắp xếp một thư ký trẻ trung, xinh đẹp tới đón cô, cứ thế đi thẳng lên tầng trên cùng. Thư ký định gõ cửa thì Chử Đồng ngăn lại: “Anh ấy ở trong phải không?”
“Đúng vậy.”
Chử Đồng giơ tay định đẩy cửa đi vào, sắc mặt người thư ký có chút khó coi: “Không được làm vậy đâu...”
Nhưng Chử Đồng đã đẩy cửa thật rồi. Người thư ký sợ đến nỗi tái mét mặt mày, nghĩ bụng lần này xong thật rồi. Cô ta đứng bên ngoài đợi một lúc nhưng không thấy bên trong vọng ra tiếng quát nạt ầm ĩ nào.
Chử Đồng tiến mấy bước về phía trước. Cả một phòng làm việc rộng lớn được bày biện tỉ mỉ và xa hoa, dồn góp lại phải to gấp mấy lần một bộ phận của bọn họ. Vậy mà trước bàn làm việc lại trống trải, chiếc ghế quay về phía ô cửa sổ nhìn xuống mặt đất. Chử Đồng đang định lên tiếng thì bỗng thấy vách tường bên cạnh từ từ lùi ra, một bóng hình quen thuộc từ trong đi ra.
Giản Trì Hoài vào trong nghỉ ngơi một lát. Anh vừa đi vừa khoác áo vest. Chử Đồng ngó về phía sau, bên trong là cả một chiếc giường lớn phải hơn hai mét, nằm ngang. Trên giường chăn chiếu lộn xộn. Chử Đồng bước qua, Giản Trì Hoài giơ tay ôm chặt cô: “Làm gì vậy?”
“Thu dọn giúp anh.”
“Không cần, sau khi anh đi, thư ký sẽ vào gấp gọn.”
Trong lòng Chử Đồng rõ ràng không thoải mái: “Thứ đắp lên người mà anh lại để người khác gấp?”
Chiếc áo sơ mi bên trong của Giản Trì Hoài chỉ cài hai ba cúc. Lúc này anh đang lười biếng đứng trước mặt Chử Đồng, ngón tay gầy từ từ đi lên, bộ ngực màu mật ong trước mắt bị che đi: “Có vấn đề gì đâu? Là chăn thôi mà.”
Chử Đồng quét mắt nhìn anh: “Phải rồi, thư ký của anh trẻ trung, xinh đẹp, gấp gọn rồi ngày mai đắp tiếp, lúc ngủ có cảm giác có một bàn tay dịu dàng vuốt ve mình không?”
“Ăn nói lung tung cái gì vậy?” Giản Trì Hoài thấy cô vênh mặt lên, bất giác giơ tay véo má cô: “Muốn sờ, cũng là em sờ anh.”
Chử Đồng cất bước đi tiếp. Cô vào bên trong, quỳ gối xuống mép giường, giơ tay định với chiếc chăn lại gấp gọn gàng, không ngờ bị một đôi tay từ phía sau đẩy về trước. Cả người cô ngã sấp xuống chiếc giường lớn mềm mại. Còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Giản Trì Hoài đè lên.
“Dậy đi, nặng quá!”
“Không nặng.”
Chử Đồng đưa tay vỗ vỗ phía dưới: “Em nặng, anh đương nhiên là hưởng thụ rồi.”
Lòng bàn tay Giản Trì Hoài nhẹ nhàng vân vê vùng eo của cô, sau đó từ từ ôm chặt lấy cô qua kẽ hở giữa cô và ga giường: “Tại em tự tìm tới cửa, không trách anh được.”
“Này, hết giờ làm rồi, anh đừng có bừa bãi!”
Giản Trì Hoài cọ mắt sau gáy cô: “Anh bắt buộc phải làm gương cho em thấy, để em hiểu một đạo lý là, khi nhìn thấy một người đàn ông mà một chiếc giường thì nên co cẳng chạy chứ không được dâng mình vào hang cọp.”
“Giản Trì Hoài, anh nói toàn mấy thứ lý luận xiên xẹo! Anh là chồng em, ngày nào em cũng nhìn thấy anh, ngày nào cũng nhìn thấy cái giường!” Chử Đồng bị đè tới không sao thở nổi. Giản Trì Hoài hôn lên bả vai cô, cởi áo khoác của cô ra.
Phòng làm việc, bề ngoài chính là nơi làm việc, Chử Đồng lấy vai huých nhẹ vào người anh: “Đứng dậy nào, lỡ như bị người ta phát hiện thì phải làm sao?”
Lúc này Giản Trì Hoài mới ý thức được mình quá gấp gáp, đến cả cửa cũng chưa đóng. Anh giơ tay đập vào chiếc nút trên vách tường, hai cánh cửa đang mở ra từ từ khép vào chính giữa. Chử Đồng vẫn định ngồi dậy, người đàn ông thấy thế, thẳng thừng luồn tay vào cổ áo cô.
Từ phòng của Giản Trì Hoài cho tới bàn làm việc là một khoảng cách không quá xa, nhưng Chử Đồng lại đi nghiêng nghiêng ngả ngả. Nếu hỏi cô vì sao, cô chỉ có thể đáp lại hai chữ: “Chân nhũn!”
Cô chìm xuống chiếc ghế làm việc to lớn, kẻ bóc lột cường tráng kia từ bên trong đi ra, trên người mặc độc chiếc quần Âu, cơ bắp rắn rỏi nửa người trên lộ hết ra ngoài. Chử Đồng một tay chống lên đầu, chỉ tay còn lại về phía anh: “Anh... Anh bảo em lên đây rốt cuộc để làm cái gì?”
Giản Trì Hoài vỗ vỗ cơ bắp của mình: “Thế này này.”
Chử Đồng da mặt có dày hơn nữa cũng không phải đối thủ của anh: “Anh mau mặc quần áo vào đi!”
“Vận động quá sức, hơi nóng.” Giản Trì Hoài đi về phía cô, quần Âu có dùng thắt lưng nhưng vẫn trễ xuống rất thấp, hình dáng của ba góc hoàn hảo lúc ẩn lúc hiện. Đúng vào lúc này, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa.
Chử Đồng ngồi bật dậy rất mạnh, nở một nụ cười gian xảo. Cô nhẹ nhàng nói với Giản Trì Hoài: “Để em xem lần này anh còn giả vờ thế nào!” Nói xong, Chử Đồng cất cao giọng: “Vào đi!”
Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt bỏ chạy của Giản Trì Hoài, nửa người để trần, đi chân đất. Bộ dạng đó chắc chắn muốn buồn cười bao nhiêu có bấy nhiêu. Chử Đồng càng nghĩ càng đắc ý. Cánh cửa phòng làm việc nặng nề bị người ta đẩy ra một khe hẹp, sau đó đẩy vào trong từng chút, từng chút một. Nụ cười của Chử Đồng dần dần cứng đờ lại nơi khóe môi, vì Giản Trì Hoài không hề như cô tưởng tượng. Anh nhướng mày nhìn cô, khoanh hai tay trước ngực.
Người thư ký bên ngoài bước vào. Chử Đồng giật mình đến nỗi người nhũn ra, cô lập tức chui xuống dưới, trốn luôn xuống gầm bàn. Nếu để người ta nhìn thấy Giản Trì Hoài và cô trong bộ dạng này, đứa ngốc cũng biết họ vừa làm trò gì.
Lúc này Giản Trì Hoài càng quá đáng hơn. Anh ngồi thẳng xuống ghế. Người thư ký nhìn thấy dáng vẻ của anh, đương nhiên vô cùng hoảng hốt. Phải biết rằng ngày thường Giản Trì Hoài hết sức đĩnh đạc, nghiêm túc tới mức một cọng tóc cũng không thể rối. Người thư ký đứng đờ ra đó, Chử Đồng cắn mu bàn tay. Thanh âm của Giản Trì Hoài vang lên trên đỉnh đầu: “Tôi vừa ngủ, có chuyện gì không?”
“Tài... Tài liệu anh dặn ạ.”
“Để đó đi.”
“Dạ vâng.” Người thư ký nghe tới đây liền thở phào, sau khi đặt tài liệu lên giá sách bên cạnh cửa thì quay người đi ra ngoài. Chử Đồng nghe thấy tiếng đóng cửa, cô đẩy chân Giản Trì Hoài ra. Sau khi đợi anh dịch người, cô mới chui ra khỏi gầm bàn: “Giản Trì Hoài, anh quá đáng rồi đấy!”
“Lấy quần áo của anh ra đây.”
“Anh thích mặc hay không kệ anh.” Chử Đồng quay người định đi, Giản Trì Hoài lập tức kéo cánh tay cô lại, sau khi đứng dậy bèn đè cô lên cửa sổ sát sàn bên cạnh. Chử Đồng nhìn ra ngoài, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn. Những người tan làm ào ra ngoài như những đàn kiến dày đặc. Chử Đồng nhắm mắt lại, Giản Trì Hoài để cô đối mặt với mình, ghé tới, hôn lên môi Chử Đồng.
Một tay anh đặt bên tai cô, Chử Đồng từ từ mở mắt ra, một trong những tuyệt chiêu của giáo sư Giản là 'rung tường'. Người đàn ông tỉ mỉ phác họa đôi môi cô, nghe thấy tiếng thở của cô bắt đầu hỗn loạn, anh tiến tới vành tai. “Nhìn thấy tòa nhà cao tầng đối diện kia chưa? Chưa biết chừng đang có người cầm ống nhòm nhìn lén bên này đấy. Em còn không mặc quần áo cho anh, thì em lãnh đủ hậu quả.”
Chử Đồng đẩy mạnh về phía ngực anh một cái. Người đàn ông bật cười đứng dậy. Chử Đồng rảo bước đi về phía căn phòng bên cạnh, nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên.
“Không, trong tủ có chiếc sạch.”
Chử Đồng lại ném nó trở về chỗ cũ, quay người tìm cho anh một bộ trong tủ áo. Đại thiếu gia đã ngoan ngoãn mặc quần áo lên, anh giắt áo vào trong quần: “Đi nào, đi ăn tối.”
“Anh còn chưa ăn no à?” Chử Đồng trêu chọc.
“Chỗ nào đó thì no rồi, nhưng bụng thì chỉ càng đói thêm thôi.” Giản Trì Hoài đi về phía bàn làm việc, cầm chìa khóa xe lên. Hai người đi xuống thang máy, tới thẳng gara. Địa điểm ăn tối ở ngay gần đây, Giản Trì Hoài cũng không cần biết hai người họ có ăn hết hay không, gọi luôn mười món. Một nơi cao cấp thế này, ngay cả nước lọc cũng tính tiền. Chử Đồng cầm ly nước, nhìn người đàn ông đối diện qua lớp thủy tinh. Có một khoảnh khắc, cô nghĩ tới Chử Nguyệt Tinh. Trước đây chị giỏi kiếm tiền hơn cô, tháng nào cũng dẫn Chử Đồng đi ăn một bữa cải thiện, mà không chỉ là ăn mấy quán ven đường không thôi. Chử Đồng chợt chua xót trong lòng, thế mà bây giờ, cô ăn sung mặc sướng chẳng thiếu thứ gì, chị lại yên giấc ngàn thu dưới lớp đất lạnh lẽo.
Có giây phút nào đó, Chử Đồng đã thất thần. Người phục vụ bê thức ăn lên rất nhanh, Giản Trì Hoài gắp cho cô một con sò điệp: “Ăn nhiều một chút, bồi bổ thể lực.”
“Gọi nhiều thế này, anh coi em là heo à?”
“Cũng gần như vậy.”
Chử Đồng trừng mắt lườm anh. Hai người ăn cơm xong, chuẩn bị về nhà. Vừa ngồi lên xe, di động của Giản Trì Hoài vang lên, người đàn ông rút ra, nhìn số máy gọi đến nhưng không nhận máy ngay. Chử Đồng giục giã. “Ai vậy, sao anh không nghe?”
Giản Trì Hoài bấm nút: “Alô!”
Trong điện thoại vọng ra tiếng một người phụ nữ trung niên, với tiếng nghẹn ngào rõ mồn một: “Trì Hoài à, mẹ và bố muốn gặp mặt con, con đang ở đâu?”
“Có chuyện gì không?” Thanh âm Giản Trì Hoài lạnh nhạt, ánh mắt liếc Chử Đồng qua gương chiếu hậu. Cô đang nghịch di động, không hề chú ý bên này.
“Giờ bố mẹ qua Bán Đảo Hào Môn nhé, nói chuyện trực tiếp được không?”
Giản Trì Hoài một tay nắm vô lăng: “Bà nói lại lần nữa xem?”
Lý Tịnh Hương rõ ràng không còn sức, nhưng vẫn khóc rất dữ, không ngừng nức nở: “Trì Hoài, về việc của Tinh Tinh...”
“Được rồi.” Giản Trì Hoài ngắt lời đối phương: “Lát nữa tôi sẽ qua.”
Ngắt máy rồi, Chử Đồng ngẩng đầu lên hỏi: “Ai vậy?”
“Một người bạn.”
Cô lướt web: “Anh lại phải đi đúng không?”
Giản Trì Hoài tăng tốc: “Đâu phải anh không về, chỉ ra ngoài một lát thôi, có chút việc.” Đưa Chử Đồng tới Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài không xuống xe mà thẳng thừng quay đầu rời đi.
Tới ngôi nhà trong tiểu khu đó, người đàn ông dừng hẳn xe lại. Đèn trong nhà họ Chử đều bật cả. Giản Trì Hoài đi lên gác, ấn chuông cửa. Cánh cửa được mở ra ngay lập tức. Chử Cát Bằng hốc mắt hơi đỏ, hình như cũng vừa mới khóc. Ông lùi qua một bên, dành lối đi cho Giản Trì Hoài. Lý Tịnh Hương vốn dĩ đang ngồi trên sofa, thấy Giản Trì Hoài đi vào, vội vàng đứng dậy: “Trì Hoài.”
“Gấp gáp như vậy, có chuyện gì sao?”
Lý Tịnh Hương nghe đến đây, hai tay bưng mặt khóc đau khổ. Bà ta bỗng nhiên quỳ rạp hai đầu gối xuống: “Trì Hoài, tôi xin cậu, cầu xin cậu.”
Giản Trì Hoài vội vàng đỡ cánh tay bà: “Bà đang làm gì vậy? Dù gì tôi cũng gọi bà một tiếng 'mẹ', có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Lý Tịnh Hương ngồi lại lên ghế, cả gương mặt Chử Cát Bằng u ám. Ông ngồi bên cạnh Lý Tịnh Hương. Giản Trì Hoài hai tay đút túi quần, đứng giữa phòng khách, có dáng vẻ đầy bức bách.
Sau khi Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn, cô bèn mở máy tính ra. Giản Trì Hoài nói là có việc gấp, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc này cô rất yên tâm về anh, cũng hoàn toàn không nghĩ là Giản Trì Hoài lại đang ở nhà mình.
Đêm dần buông, ánh trăng đổ nghiêng vào căn phòng. Chử Đồng ôm chặt đầu gối nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời khắc tuyệt đẹp, bình thản và đầy đặn.
Trong một tiểu khu khác, bóng cây đung đưa, rõ ràng trời đã nổi gió, như một trận chiến ác liệt đập lên cửa sổ. Trong nhà họ Chử, tối nay có lẽ có khách. Trên hành lang, ngoài hàng xóm ra về cơ bản không có ai đi qua, chốc chốc lại có tiếng nói vọng ra ngoài. Nhưng tiếng nói rất nhẹ, rất khẽ, cho dù bạn áp sát tai vào cửa cũng chưa chắc đã nghe thấy. Thế nhưng, Lý Tịnh Hương không kiềm chế được tiếng khóc, nó quá rõ ràng, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, tiếng nói trong thổn thức cứ nhát gừng, ngắt quãng, mang theo một nỗi bi thương không tên.
Một lát sau, người đàn ông dáng người cao lớn bỗng nhiên đứng dậy. Anh lạnh lùng nhìn về phía hai vợ chồng họ Chử: “Chuyện của người khác, liên quan gì tới tôi? Huống hồ, tôi đã lấy Chử Đồng rồi, đã bảo đảm cho nhà họ Chử các người một đời vinh hoa phú quý, các người còn muốn thế nào nữa?!”