Chử Đồng cảm thấy cả người như bị đóng đinh tại chỗ không thể cử động nổi. Chử Cát Bằng cùng Lý Tịnh Hương nhanh chóng đi xuống lầu: “Tinh Tinh đâu?”
Chử Đồng khó khăn cất lời: “Chị không có ở đây, Giản Trì Hoài cũng không thấy.”
“Cái gì?” Lý Tịnh Hương nắm chặt cánh tay Chử Cát Bằng, bình tĩnh hỏi: “Vậy Tinh Tinh bị mang đi đâu?”
Chử Cát Bằng cúi đầu, ánh mắt càng thêm buồn bã: “Nhất định là ở một nơi mà chúng ta không thể tìm thấy, chỉ sợ sau này chúng ta có muốn gặp Tinh Tinh cũng khó.”
Lý Tịnh Hương nghe thấy lời này, nước mắt tuôn trào, bà nhìn thấy Chử Đồng xoay người đi ra: “Đồng Đồng, con còn đi đâu?”
“Về Bán Đảo Hào Môn.”
Vừa mới lao ra cửa lớn, đã nhìn thấy xe của Giang Ý Duy dừng ở cửa biệt thự, Chử Đồng bước nhanh qua, Giang Ý Duy liền ngồi xuống ghế lái: “Chử Đồng.”
“Giang Giang, chúng ta đi về, ngay bây giờ.” Cô vòng qua thân xe, ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa lại. Giang Ý Duy không chút do dự, liếc nhìn Chử Đồng, lái xe đi luôn.
Xe chạy như bay về phía trước, Giang Ý Duy dè dặt nhìn Chử Đồng qua kính chiếu hậu.
“Hôm qua cậu vào đó, tớ vẫn không yên lòng, gọi điện thoại cho cậu cũng không được, tớ liền đợi ở phía trước biệt thự, sau đó... Sau đó tớ nhìn thấy xe của Tứ ca tới.”
Chử Đồng mệt mỏi gật đầu: “Đúng vậy, đây cũng là nhà của anh ấy.”
“Chử Đồng, cậu đừng như vậy, chúng ta nói chuyện đi, dù sao lái trở về cũng mất một hai tiếng đồng hồ.” Giang Ý Duy biết cô khó chịu, cô ấy cũng nhìn ra được, chỉ là rất nhiều chuyện cô ấy không thể biết rõ ràng, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
“Được, tớ cũng muốn nói chuyện, ít nhất đừng làm cho tớ bị muộn.”
“Chử Đồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tầm mắt hướng ngoài cửa xe, hạ ghế sau xuống, cả người nửa nằm xuống, ánh mắt rời rạc: “Giang Giang, chị của tớ chưa chết.”
“Cái gì?” Giang Ý Duy cũng chỉ biết đại khái là Chử Đồng có một người chị gái, thế nhưng đã qua đời.
“Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Chị của tớ...” Chử Đồng không biết phải nói thế nào: “Chị ấy bị giam ở đây, dùng tự do của chị ấy đổi lấy cuộc hôn nhân của tớ, tớ rất khó chấp nhận, cũng không biết phải làm gì nữa.”
Giang Ý Duy nghe nói, cả người cũng mơ hồ theo, nhưng cô không hỏi tiếp, bởi vì cô biết, sự thật ẩn giấu sau đó hẳn là một sự dằn vặt đối với Chử Đồng.
“Vậy bây giờ, cậu định làm như thế nào?”
“Tớ chỉ muốn đón chị ấy về, làm cho chị ấy có một cuộc sống bình thường.” Tầm mắt Chử Đồng nghiêng về phía kính chiếu hậu, ánh nắng ban vai nhẹ nhàng mà ấm áp, đem cửa kính lớn của biệt thự đang dần xa tầm mắt được bao phủ một lớp hào quang. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng hình ảnh chị bị giam ở bên trong, không bước ra khỏi cửa.
Hiện tại tinh thần của Chử Nguyệt Tinh mơ mơ hồ hồ, cho nên mới cảm thấy ở đây rất tốt, không muốn rời khỏi vòng kiểm soát của Giản Trì Hoài, nhưng lúc chị ấy bình thường, không phải là không nhận ra đây là một cái lồng vàng nặng nề vây khốn chị ấy, thậm chí đến bây giờ, ngay cả tâm hồn của chị ấy đều bị nhốt ở trong.
Giang Ý Duy chuyên chú lái xe, nửa giờ sau, xe dừng ở phía trước Bán Đảo Hào Môn, cô liếc mắt: “Muốn tớ vào cùng với cậu không?”
Chử Đồng lắc lắc đầu: “Cậu không sợ Giản Trì Hoài ăn sống nuốt tươi cậu sao?”
Giang Ý Duy bất đắc dĩ khẽ mở miệng: “Quên đi, vậy tớ đi về trước.”
Chử Đồng đẩy cửa xe đi xuống, cô bước nhanh vào trong, cũng không xác định Giản Trì Hoài là ở nhà hay còn bên ngoài bố trí chỗ ở cho chị gái cô. Cô bước nhanh qua, người giúp việc nhìn thấy cô tiến vào liền chào hỏi. Chử Đồng vội vàng đi vào không kịp thay giày: “Ông chủ trở về chưa?”
“Ông chủ ở trên lầu.”
Chử Đồng vội vàng lên lầu, đến trước thư phòng thấy không có ai, lại vội vàng vào phòng ngủ chính, đẩy cửa đi vào mấy bước, lại thấy Giản Trì Hoài đang ngủ, cô bước lên vài bước.
“Giản Trì Hoài, anh đưa chị em đi đâu rồi?”
Giản Trì Hoài mở mắt ra, nét mặt có phần mệt mỏi, hai ngón tay khẽ day day huyệt thái dương: “Anh tìm chỗ cho cô ấy rồi, cũng không kém đâu.”
“Rốt cuộc chị ở đâu?” Chử Đồng đưa tay hất chăn lên, Giản Trì Hoài mặc chỉnh tề, anh ngồi dậy: “Nếu anh muốn nói cho em biết, cũng sẽ không mang chị ấy đi.”
“Vì sao? Chẳng lẽ thực sự bởi vì Lệ Đề, anh phải giấu chị ấy cả đời sao?”
Giản Trì Hoài nhìn từ trên cao xuống: “Vậy nếu anh mang chị em trả về, em có thể coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra sao?”
Chử Đồng mím chặt môi không nói được lời nào, Giản Trì Hoài cũng biết, chuyện này là không có khả năng.
“Chử Đồng, đừng nhắc tới vấn đề này nữa, có lẽ, sau này anh sẽ thả chị em ra, nhưng ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa.”
“Ý anh muốn nói, ít nhất chờ sau khi Lệ Đề kết hôn phải không?” Dựa theo ý nghĩ Giản Trì Hoài, chỉ có Giản Lệ Đề yêu đương rồi kết hôn, chị cô không dám hé răng nửa lời, chị ấy mới có cơ hội được thả ra?
“Phải.”
“Các người thực sự quá ích kỷ...” Chử Đồng nghĩ đến trạng thái của Chử Nguyệt Tinh, lòng nóng như lửa đốt: “Nếu chị ấy tiếp tục như vậy thì thực sự phát điên mất.”
“Việc đã đến nước này, anh cũng không nói không giúp cô ấy, mỗi tuần sẽ có bác sỹ tâm lý đến xem, em yên tâm.”
“Anh nói em yên tâm thế nào đây?” Chử Đồng không khỏi kích động, đứng chắn trước mặt Giản Trì Hoài: “Anh nói cho em biết, em yên tâm thế nào đây?”
“Anh nói rồi, đừng nhắc tới vấn đề này nữa.” Giản Trì Hoài cao giọng, ánh mắt hơi lạnh đi: “Cho dù lại ầm ĩ nữa, cũng không có kết quả, hà cớ phải làm như vậy!”
Ngoài cửa, truyền đến tiếng đập cửa, cũng không có ai lên tiếng, đối phương trực tiếp đẩy cửa tiến vào: “Anh!”
Giản Trì Hoài quay đầu, nhìn thấy Giản Lệ Đề bước nhanh vào, biểu cảm trên khuôn mặt anh rõ ràng là dịu dàng hơn hẳn, không còn vẻ nghiêm túc nữa.
Giản Lệ Đề đi tới bên giường, nhìn thấy nét mặt Chử Đồng có chút tái nhợt, cô chủ động khoác một cánh tay Chử Đồng, một tay kia khoác Giản Trì Hoài: “Làm sao vậy ạ? Anh chị lại cãi nhau?”
Đương nhiên là cô không biết, nguyên nhân bọn họ cãi nhau lại chính là vì mình.
Giản Trì Hoài cười khẽ: “Anh với chị dâu không cãi nhau.”
“Em đã nói rồi, anh yêu chiều chị dâu như thế, em cảm thấy á, địa vị của em đã bị uy hiếp, không đúng, địa vị của em đã bị phá vỡ rồi, hiện tại khẳng định chị dâu ở trong lòng anh mới là thứ nhất...”
Chử Đồng nghe thấy câu này, khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười châm biếm. Giản Trì Hoài nghe thấy lời này của Giản Lệ Đề, cũng có chút cảm giác khác thường.
“Vì sao lại cảm thấy như vậy?”
“Thì đúng rồi, ánh mắt em rất tốt, ngay cả ba mẹ đều nói như vậy.”
Giản Trì Hoài hoảng hốt suy nghĩ, chính anh cũng hoàn toàn không biết, rốt cuộc là lời nói và hành động thế nào, để cho người khác cũng có cảm giác như thế?
Anh quay sang nhìn Chử Đồng, lại nhìn thấy khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, Giản Trì Hoài cảm thấy như đỉnh đầu bị người ta dội một chậu nước lạnh, tiếng nói lạnh như băng: “Thật đúng là mắt em bị mù rồi.”
“Cái gì cơ!” Giản Lệ Đề giật mình nhìn Giản Trì Hoài: “Ánh mắt của em sáng ngời đây này.”
Chử Đồng nhanh chóng rút tay về, Giản Lệ Đề thấy tình trạng đó, lại quấn lấy cô: “Chị dâu, chúng ta xuống lầu ăn chút gì đi.”
Chử Đồng bị Giản Lệ Đề kéo xuống lầu, Giản Trì Hoài ngồi ở trước bàn ăn, từ khi trở về anh cũng chưa ăn gì. Người giúp việc bưng cháo đặt lên bàn, Giản Lệ Đề kéo Chử Đồng cùng ngồi xuống: “Chị dâu, không phải là hai người đang cãi nhau thật chứ?”
Giản Trì Hoài hờ hững đáp thay: “Không có.”
“Em không hỏi anh, em hỏi chị dâu mà.” Giản Lệ Đề múc cháo cho Chử Đồng: “Lúc em đứng ở cửa nghe thấy.”
“Nghe thấy gì?” Giản Trì Hoài nhướn mi nhìn cô.
“Nghe thấy tiếng cãi vã.”
Chử Đồng nhẹ nhõm thả đôi đũa trong tay xuống, Giản Lệ Đề đã ăn ở nhà trước khi đến rồi cho nên cũng không đói. Hai tay chống má, mở miệng, trong mắt đầy ý cười: “Anh, có chuyện em phải nói cho anh biết.”
Giản Trì Hoài chậm rãi uống cháo hoa trong bát, tùy ý tiếp lời: “Chuyện gì?”
“Dì Phương lúc trước có đưa em đi xem mắt, có tư liệu về một người cũng đưa cho anh xem qua rồi?”
Trong lòng Giản Trì Hoài thì đang suy nghĩ việc khác: “Ừ, làm sao vậy?”
“Bọn em gần đây cũng có liên hệ, tuần trước, còn cùng đi chơi Công viên hải dương học, em cảm thấy anh ấy rất tốt.” Giản Lệ Đề nói xong lời này, hai tay thoáng áp lên hai má, ý tứ trong đó, còn không rõ ràng sao?
Giản Trì Hoài nghĩ một chút rồi đáp: “Làm việc ổn định, sự nghiệp tốt, chỉ là phương diện nhân phẩm còn cần hiểu biết thêm.”
“Nhưng mẹ nói, gia cảnh bình thường.” Giản Lệ Đề có chút ảo não.
Anh cười khẽ: “Nhà họ Giản không thiếu tiền, chỉ cần người đó đối xử tốt với em là được.”
Chử Đồng nghe bọn họ nói chuyện qua lại, trong lòng nhổn ngang những suy nghĩ.
Giản Trì Hoài nhìn ánh mắt em gái: “Nói gì thì nói, có thể từ từ bắt đầu, nhưng có mấy lời không thể nói lung tung, cũng không thể để cho người khác đụng chạm.”
“Anh!” Hai gò má Giản Lệ Đề ửng đỏ: “Anh nói gì vậy!”
“Dì Phương cũng thật là gấp gáp, em còn nhỏ, việc này từ từ sẽ đến, lại nói vết sẹo trên người em còn chưa hết.”
Giản Lệ Đề nghe thấy câu này, quay sang nhìn Chử Đồng, lúc trước người nhà đều nói chuyện này không thể nói cho Chử Đồng nghe, sao lần này anh trai lại nói ở trước mặt chị dâu?
Nhìn nét mặt Chử Đồng tuyệt nhiên không có gì khác thường, hẳn là chị ấy cũng biết rồi.
“Anh, em cảm thấy một người thực lòng yêu em chắc cũng sẽ không quan tâm.”
“Lệ Đề, em đừng bao giờ nghĩ như vậy, giữa vợ chồng cũng không thể hoàn toàn thẳng thắn với nhau, huống chi là bọn em mới chỉ quen biết?”
Lời của Giản Trì Hoài lọt vào tai Chử Đồng, đúng vậy, giữa vợ chồng còn có bí mật, huống chi là mới yêu nhau?
Hơn nữa, bí mật giữa cô và Giản Trì Hoài đâu chỉ có một?
Giản Lệ Đề có chút không vui: “Thật vậy chăng? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều để ý việc này?”
“Lệ Đề, bây giờ em rất khỏe mạnh, đừng suy nghĩ nhiều, có một số việc che giấu cũng là vì muốn tốt cho em.”
Giản Trì Hoài không nhìn người phụ nữ bên mình lấy một cái, anh biết những lời này đối Chử Đồng mà nói là không công bằng, không, phải nói là không công bằng đối với Chử Nguyệt Tinh.
Chử Đồng không khỏi nắm chặt chiếc đũa trong tay, Giản Lệ Đề hoàn toàn không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu: “Vậy được rồi, em sẽ nghe anh.”
Cô chỉ biết mình làm phẫu thuật ghép thận, lại không biết nguồn gốc quả thận, càng không biết những bí mật kinh hoàng liên quan tới chuyện này.
Cô có một người anh trai sẵn sàng vì cô mà che mưa che nắng, một người anh trai có thể vì cô mà làm chuyện xấu xa!
Thế nhưng những việc này, cô đều không biết!
Chử Đồng cảm thấy một nỗi tức giận, thậm chí là căm hận đang dần dần lấp đầy lồng ngực mình.
Căm hận hành vi của Giản Trì Hoài, căm hận rất nhiều người bên cạnh cô.
Ánh mắt cô vô thức liếc qua Giản Lệ Đề, nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cô ấy, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm.
Giản Trì Hoài giam giữ chị gái cô như vậy, đơn giản là muốn bảo vệ Giản Lệ Đề, mà nếu như tất cả mọi người đều biết Giản Lệ Đề phải ghép thận, vậy, liệu chị của cô sẽ được tự do hay không?