*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những ngày mang thai thời gian như càng dài, tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, ngủ cả buổi sáng cũng không tỉnh, cả ngày cũng cảm thấy uể oải lờ đờ, thậm chí đọc một cuốn sách cũng không xong, vừa dựa lưng vào chiếc ghế mềm một lúc là tôi lại bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Quản gia là người duy nhất trong nhà biết tình trạng thật sự của tôi, ông luôn đối xử cẩn thận với tôi, sợ chuyện này chuyện kia xảy ra. Một ngày ông chuẩn bị tận năm món, bánh ngọt, thuốc bổ, còn có canh hầm đều được chuẩn bị sẵn trong bếp. Thật ra tôi cảm thấy cũng không cần đến mức đó, lúc mang thai Tiểu Sư cũng không tỉ mỉ cẩn trọng đến vậy. Nhưng không biết là do được chăm sóc quá cẩn thận hay không, Cưu Cưu hồi còn ở trong bụng tôi lại rất quậy quọ không yên. Khi tôi biết mình đang mang thai, em bé cũng đã được hai tháng, từ trận nôn ngày từ nhà ba mẹ về thì ngày nào tôi cũng nôn, mãi đến khi em bé được năm tháng mới hết.
Có những ngày Phó Dư Dã không ở nhà, đồ ăn hôm đó ăn vào cũng bị tôi tống hết ra bên ngoài, quản gia lo lắng đến mức phải gọi điện thoại cho Phó Dư Dã.
Trời đã vào tháng bảy, tiếng ve kêu râm ran ngoài trời, trong phòng lại mát mẻ dễ chịu, nhưng tấm lót lưng phía sau lưng tôi lại ướt đẫm mồ hôi, lúc nói chuyện cổ họng hơi đau rát nhưng tôi vẫn cố cười, nói "Ông gọi em ấy về cũng không để làm gì, à tôi muốn nước ô mai (*)."
Quản gia cầm điện thoại đi chuẩn bị cho tôi.
Tôi trở về phòng định đi thay quần áo, nhưng lại cảm thấy trên người rin rít khó chịu, vì vậy tôi quyết định đi tắm, thay một bộ đồ ngủ rộng rãi, xuống lầu uống nước ô mai. Mới nhấp được vài ngụm thì tôi nghe thấy vài tiếng bước chân dồn dập, ở chỗ này, tiếng bước chân như vậy mà chưa bị quản gia đuổi đi thì chỉ có thể là Phó Dư Dã.
Chỉ cần nghĩ một chút, tôi liền biết quản gia nhất định đã lén báo tin cho cậu ấy.
Cậu ấy bước vào, trên người vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang trọng, bên dưới là chiếc quần tây dài, mái tóc của anh ta được chải ra sau, vóc người lại cao lớn thằng tắp, thật giống một người trong giới tinh anh lạnh lùng không cảm xúc. Nhưng biểu cảm của cậu lại ngược lại, trên khuôn mặt lạnh lùng kia lại có chút lo lắng và tức giận, cậu ấy không giận tôi, mà giận vì không có cách nào chia sẻ sự mệt mỏi này với tôi.
Tôi lắc lắc cái ly, hỏi cậu ấy có muốn nước ô mai không?
Cậu ấy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, quản gia thấy vậy liền sai người bưng một ly khác lên.
Tôi đưa tay chạm vào, phát hiện ly của cậu ấy mát mát, nhất định là đã được ướp lạnh, mà nhiệt độ ly của tôi lại rất bình thường, cảm thấy uống không đã khát, có chút không vui hỏi: "Sao em lại được uống lạnh?"
Thấy tôi tức giận, khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy dịu đi một chút, cậu ấy nhẹ nhà an ủi tôi: "Bác sĩ nói anh nên ít uống nước đá."
Cậu ấy cầm ly lên nhấp vài ngụm, nhìn cậu ấy chỉ uống nước canh ô mai bình thường thôi mà cũng có cảm giá như cậu ấy đang uống dương cam chi lộ (**)
Trong phòng khách chỉ có tôi và cậu ấy, quản gia đã cùng người hầu đi chỗ khác, Mỗi khi ở bên cạnh Phó Dư Dã, trừ phi có việc gì rất gấp, còn không thì không gian rất yên tĩnh, chỉ có thể nói là quản gia quản lý người hầu rất nghiêm.
Tôi nhìn ra ngoài trời, mặt trời bên ngoài đã lên cao, chiếu sáng mọi nơi, thậm chí có chút nắng gắt.
"Bên ngoài có nóng không?"
Cậu ấy tự nhiên trả lời: "Nếu anh muốn đi dạo thì để chiều rồi đi."
Cậu ấy nghĩ tôi ở nhà bị chán nên mới muốn ra ngoài, nhưng tôi chỉ lo lắng cậu ấy có bị say nắng khi trở về nhà không mà thôi
Cậu ấy ăn mặc trông rất chỉn chu nghiêm trang, ngay cả trong mùa hè, cậu ấy vẫn ăn mặc không chút cẩu thả, thậm chí còn không bị đổ mồ hôi. Mặc dù nhiệt độ cơ thể của cậu ấy vào mùa đông rất cao, nhưng vào mùa hè lại biến thành một viên ngọc mát mẻ.
Tôi nhìn cậu ấy uống hết ly ô mai. Cậu ấy đặt ly xuống, thấy tôi đang chán nản nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu liền hỏi: "Anh có muốn đi ngủ không?"
Thật ra thì cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, nhưng tôi thực sự không có cảm giác muốn ăn cho lắm, nói: "Em ăn trưa ở nhà đi rồi hẵn quay lại công ty."
Hẳn là do não tôi bị chậm lại một chút, nhìn nụ cười dịu dàng đến lạ thường của cậu ấy, tôi mới biết vừa rồi mình đã vô thức gọi nhà chính của nhà họ Phó là "nhà", nên khi cậu ấy nghiêng người qua, ánh mắt sáng lên như nắng ngoài trời. lấp lánh đến mức không thể mở mắt ra nổi.
"Dạ."
Cậu ấy muốn đến bế tôi.
Nếu như là trước đây tôi sẽ phản kháng lại ngay, nhưng hôm nay không hiểu sao tôi lại bị nụ cười của cậu ấy làm cho ngây ra, thậm chí phản ứng của tôi cũng chậm đi vài nhịp, mãi đến khi được cậu ấy bế trở lại phòng, đặt lên chiếc giường mềm mại mới ngạc nhiên mà tỉnh lại, không còn chút sức lực nào trừng cậu ấy, cậu ấy thấy thế, cúi người xuống hôn lên mặt tôi hai cái, nói, "Anh mới đi tắm à?"
Chắc là do ngửi thấy mùi sữa tắm trên người tôi.
Tôi nói, "Anh mới nôn một trận, cả người toàn là mồ hôi."
Cậu ấy nâng gối đầu tôi lên cao hơn một chút, trong đôi mắt ngập tràn tình thương: "Bây giờ em thấy thật hối hận."
Tôi đắp lên chiếc chăn mỏng, cậu ấy ngồi nhìn tôi, tay tôi đặt lên bụng, to to tròn tròn.
"Nhưng mà anh không hối hận." Tôi nhìn cậu ấy, nói.
"Lần đó..."
Tôi cắn môi, luôn cảm thấy thật khó để mở miệng, nhưng tôi nghĩ nói chuyện với nhau rõ ràng vẫn tốt hơn: "Là anh cố ý."
Thật ra lúc đó tôi rất muốn có thêm một đứa nữa, luôn cảm thấy những gì mình cho cậu ấy là quá ít, lại không muốn để cậu ấy cô đơn thêm một lần nào nữa, tôi nghĩ có thể mình sẽ không sống lâu hơn cậu ấy. Nghĩ đến ngày đó rồi sẽ đến, có thêm một em bé nữa thì sẽ có thêm điều để quan tâm đ ến. Trước khi cậu ấy muốn làm gì cậu ấy sẽ phải suy sét kỹ, cậu ấy đã không còn chỉ có một mình, mà đã là cha của hai đứa trẻ.
Trong phòng ngủ tối om, chiếc rèm cửa dạy nặng ngăn cách bên ngoài, không phân biệt được ngày hay đêm, đèn ngủ sau lưng làm khuôn mặt cậu ấy một nửa sáng ngời, một nửa chìm trong bóng tối. Cậu ấy khẽ quay sang một bên, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt lộ ra.
Cậu ấy cúi xuống, nắm lấy tay tôi.
"Tại sao?" Cậu ấy hỏi.
Tôi có chút thất thần nhìn đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy, muốn quay đi nhưng lại không nỡ, lại không kìm được mà bộc lộ hết tâm tư mình.
"Vì anh muốn cho em một gia đình."
Tôi nhìn cậu ấy, như thể xuyên qua cậu ấy mà nhìn thấy cậu bé Tiểu Dã bốn tuổi, lúc đó cậu ấy còn không cao bằng cái đèn, hơn nữa căn phòng lại rộng như vậy. Trong nháy mắt tôi lại nhớ đến ngày ở nhà ông Đàm, cậu ấy đứng dưới mái hiên, lặng lẽ và cô đơn nhìn tôi. Ánh mắt đó, khắc thật sâu vào trong lòng tôi, cả đời tôi không bao giờ muốn thấy lại nữa.
Tôi mỉm cười, đặt tay lên mặt cậu ấy, cậu ấy cũng nắm lấy tay tôi, cọ má vào lòng bàn tay tôi.
"Tiểu Dã, anh sợ em chỉ cô đơn một mình."
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt kiên nghị và sắc lạnh.
"Có anh rồi, em không còn cô đơn."
Chắc hẳn do bầu không khí đang tốt nên tôi đã nói hết những lời mà tôi đã luôn đè nén dưới đáy lòng: "Nhưng mà, một ngày nào đó anh cũng rời đi."
Cậu ấy nghe xong câu này, lửa giận tích tụ giữa hai lông mày, sau đó hiểu ra ý của câu này mà hai mày lại giãn ra.
Tôi sẽ không bao giời rời khỏi cậu ấy, trừ khi bị cái chết chia lìa.
Cậu ấy nhìn tôi, vẫn bình tĩnh như lúc đầu, ngay cả tiếng hít thở cũng như không nghe thấy, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy lại đang rất khổ sở.
Đứng trước cái chết, chúng tôi đều không có quyền nói không, cho dù có là cậu ấy. Vậy nên tôi phải chuẩn bị cho xong từ sớm, lúc tôi vẫn còn thời gian, làm cho xong những điều mình muốn làm.
"Người ta nói người mang thai đều đa sầu đa cảm, anh cũng vậy. Em không giận, em coi như là anh chỉ đang nói lung tung với em."
Khóe mắt cậu ấy cong lên, dịu dàng bao dung che giấu những cảm xúc trong lòng..
Cậu ấy đợi khi tôi nhắm mắt "ngủ say" rồi mới rời đi, trước khi đi, cậu ấy như đang lầm bầm một mình, mà cũng như đang nói với tôi.