Buổi tối chúng tôi ngủ cùng nhau, Tiểu Sư nằm giữa hai người chúng tôi, trước khi ngủ, thằng bé nằm quay về phía tôi, sau đó lại lăn qua lăn lại, chân gác lên người Phó Dư Dã.
Tôi muốn gỡ chân của Tiểu Sư ra, nhưng không ngờ rằng vừa cử động đã thấy Phó Dư Dã mở mắt ra.
"Làm em tỉnh rồi sao?" Tôi nhẹ nhàng hỏi rồi điều chỉnh tư thế của Tiểu Sư.
Tư thế ngủ của thằng bé nề nếp trở lại, nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng, đôi mắt nhắm nghiền,
"Mẹ của anh, không muốn anh đi."
Cậu ấy ngước lên nhìn tôi trong bóng tối.
"Anh cũng muốn ở bên cạnh bọn họ."
Tôi giữ nguyên tư thế ngồi nghe cậu ấy nói, không biết phải trả lời thế nào.
Tôi không muốn cậu ấy nhắc đến chuyện khiến người ta áy náy lại bất an này.
Lúc đó là do tự tôi quyết định, và bây giờ, tôi không nên hối hận về quyết định của mình.
Tôi lẳng lặng ngồi trong bóng tối, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Em biết không, ba anh là nhà nghiên cứu khảo cổ, ông ấy cả đời vùi mình vào nghiên cứu, thậm chí ông ấy còn nói sẽ dẫn đầu một đội khi ông ấy tám mươi tuổi, nhưng ông ấy lại vì anh mà từ bỏ sự nghiệp mà ông ấy yêu thích, chỉ vì ông không muốn nghe những lời đàm tiếu của người khác về con trai mình. Ở Trung Quốc có một thành ngữ gọi là "Nhân ngôn khả uý", còn có câu: "Tam nhân thành hổ", thực ra ba đuổi anh ra khỏi nhà cũng chỉ vì muốn tốt cho anh, để anh không bị những người xung quanh chỉ trích, không phải chịu cảnh người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nói "Con trai của giáo sư Đặng là người đồng tính"..."
Tôi đột nhiên lại bật cười.
"Anh nhớ khi mình còn nhỏ, ba mẹ dẫn anh đến nhà bạn bè, nhà họ hàng, anh luôn là cái đứa "con nhà người ta" mà phụ huynh hay lấy ra để so sánh. Anh còn nhớ năm anh được nhận vào trường đại học F, ba anh mời đồng nghiệp đến uống rượu, ông ấy uống say lại nói với những giáo sư đều đến từ trường đại học B và Q rằng anh giỏi như thế nào, ông nói hồi năm anh năm tuổi đã có thể đọc vanh vách tên của tất cả hoàng đế thời nhà Thanh..."
Tôi lại đột nhiên cảm thấy thật khổ sở.
Có những lời không nói mà đem chôn sâu nơi đáy lòng lại giống như một vết sẹo đau âm ỉ, nhưng một khi đã nói ra lại như bị tróc ra từng lớp vảy, máu tanh hoà cùng với sự đau đớn.
"Trước đây ông tự hào về anh bao nhiêu thì bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu..."
Phó Dư Dã ngồi đối diện với tôi, ngăn cách chúng tôi là nhóc Tiểu Sư đang ngủ.
"Anh không có cách nào để ông chấp nhận anh cả, anh cũng không thể ép buộc được ông ấy, tựa như ông cũng chẳng thể thay đổi được anh."
Tôi nhìn vào trong đôi mắt đang dao động trước mặt mình trong bóng tối, cảm thấy một dòng cảm xúc đang cuồn cuộn không yên.
"Anh cho rằng đó là tình yêu sao? Chỉ cần anh phù hợp với hình tượng hoàn hảo trong lòng họ thì sẽ được cho kẹo, một khi đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của họ thì sẽ bị ăn roi. Đây không phải là yêu, mà là sự ích kỷ."
"Không, em không hiểu đâu, cha mẹ Trung Quốc..."
Tôi vội vàng muốn tranh luận.
"Vậy anh cũng sẽ đối xử với Tiểu Sư như vậy sao?"
Câu hỏi nhàn nhạt của cậu ấy khiến tôi á khẩu không trả lời được.
Tôi nhìn Tiểu Sư đang ngủ say, tưởng tượng đến ngày thằng bé sẽ từng chút lớn lên và trở thành một cậu thiếu niên chính trực thông minh, tôi không thể tưởng tượng được bất kỳ đức tính xấu mà thằng bé sẽ có, cũng không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày tôi phải đứng ở phía đối lập với thằng bé.
"Không." Tôi dứt khoát trả lời.
"Em không phủ nhận rằng ba mẹ anh thương anh, nhưng họ đã và đang sử dụng sai cách. Họ yêu anh ở trong tưởng tượng của họ nhiều hơn là thực tế. Anh là một cá thể độc lập chứ không phải là một tác phẩm. Trên đời này, không ai có quyền quyết định giá trị của mình ngoại trừ mình, anh à, anh kiên định trước sự lựa chọn của mình cũng không có gì sai."
"Nhưng..."
Trái tim tôi thắt lại, lại có một dòng nước ấm áp khác phá tan sự nặng nề chảy toàn thân tôi.
"Em không phải đang bênh vực cho anh, hôm nay kể từ lúc anh nhìn thấy mẹ anh đã chẳng cười chút nào, anh không cảm thấy lựa chọn của mình là sai, nhưng lại không muốn làm họ buồn lòng, nên anh cứ mãi tự trách mình. Nhưng mà anh, điều anh cho là sai cũng chỉ là ảo ảnh do anh tự mình dựng lên thôi, phá vỡ cái ảo ảnh đó, không khó đến vậy đâu."
Cậu ấy nắm lấy tay tôi, áp lên khuôn mặt của cậu ấy.
Tôi cảm nhận được làn da mịn màng của cậu, còn có những sợi râu lởm chởm trên cằm cậu.
"Hơn nữa, anh còn có em, bất kể có chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn ở cạnh anh."
Tiểu Sư cựa mình, nói mớ vài tiếng, căn phòng lại chìm vào trong yên tĩnh.
Tôi đứng dậy, cẩn thận bước qua Tiểu Sư, ôm lấy Phó Dư Dã, cậu ấy có mùi hương mà tôi thích, bờ vai cậu ấy rất vững chắc và đáng tin cậy, là hơi ấm mà tôi khao khát nhất, giống đang như ôm lấy một cánh đồng lúa mì vàng óng, làn gió chiều mang hương thơm đi xa.
Trước khi gặp Tiểu Dã, tôi chưa từng yêu ai.
Chưa từng yêu ai cũng không có gì kỳ lạ, không phải ai trên đời này cũng muốn có một mối tình đầu mãnh liệt đến mức khó quên khi còn trẻ.
Điều tôi sợ nhất chính là tôi không hiểu tình yêu là gì?
Làm sao để một người có thể yêu một người hoàn toàn khác với mình.
Sau này tôi phát hiện ra, nguồn gốc của tình yêu chính là sự khao khát.
Đôi khi bạn sẽ gặp một người như vậy, cậu ấy có thể trẻ hơn bạn, ấu trĩ hơn bạn, xấu tính, khó gần.
Nhưng đồng thời, bạn phát hiện ra rằng có nhiều phẩm chất ở cậu ấy mà bạn chưa từng trải nghiệm.
Tự trọng, tự thân, tự ái. ("tự ái" ở đây là tự biết yêu lấy bản thân và danh dự của mình)
Lần đầu tiên tôi gặp cậu, trong văn phòng sáng ngời, cậu ấy dương dương tự đắc ngồi trên ghế, đọc những bài thơ khó hiểu đối với cậu, nhưng anh không hề xấu hổ hay cảm thấy thẹn.
Cậu ấy nhờ tôi làm gia sư cho riêng cậu, khi tôi mới bắt đầu dạy cậu ấy, tôi phải chuẩn bị bài trước một tuần vì sợ mình sẽ giảng sai chỗ nào, mỗi lần đều quan sát sắc mặt của cậu ấy. Về sau cậu ấy phát hiện ra, cậu ấy liền nói với tôi tôi không cần phải làm như thế, tôi muốn dạy như thế nào thì là do tôi hoàn toàn quyết định.
Cậu ấy sẽ chân thành quan tâm đ ến tôi khi tôi nói về những điều thú vị, sẽ khiến tôi bật cười bằng cách kể những câu chuyện cho tôi mỗi khi tôi giả vờ nghiêm túc... Sau này, khi chúng tôi ở bên nhau, ngay cả khi tôi nói thích trước, cậu ấy cũng sẽ vì để tôi có cảm giác an toàn mà luôn nói lời yêu với tôi, cậu ấy cũng chẳng buồn giấu giếm ai về mối quan hệ của chúng tôi. Lúc đó tôi nghĩ đó là tính hiếu thắng và khoe khoang vì cậu ấy vẫn còn trẻ, lại không nghĩ rằng đây là cách mà cậu ấy yêu tôi.
Tôi cũng từng ép mình thành một người hoàn hảo.
Không giận, không buồn, không nói không.
Chính cậu ấy là người chọc vào từng điểm yếu của tôi, chọc giận tôi, bắt tôi nói ra hết những gì trong lòng mình.
Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng, tôi đã giả vờ quá lâu đến nỗi tôi gần như quên mất bản thân mình thật sự là người như thế nào.
Chính cậu ấy đã cứu tôi khỏi sự ngạt thở.
Cậu ấy luôn nói với tôi: "Thầy à, thầy thật tốt."
Nhưng thật ra, tôi luôn nợ cậu ấy một lời.
"Em có biết chữ "Sư" trong Tiểu Sư viết như thế nào không?"
Cậu ấy nhìn tôi, hơi khó hiểu.
Trong lòng bàn tay của cậu ấy, tôi đã viết từng nét "雎".
Viết xong, tôi nắm tay cậu lại, hỏi: "Em hình dung ra rõ chứ?"
Cậu ấy lặng lẽ nhìn tôi trong bóng tối, tôi chỉ cảm thấy lòng bàn tay cậu hơi lạnh, cậu ấy tựa như bừng tỉnh lại như vừa không chắc chắn, im lặng một lúc, cậu ấy căng thẳng trả lời:
"Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu.."
Tôi mỉm cười.
"Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu."
____
Chú thích:
Nhân ngôn khả uý: 人言可畏 [Rén yán kě wèi] Miệng đời thật đáng sợ! (Gossip is a fearful thing.) dùng chỉ để "những lời đồn thổi, gièm pha làm cho người ta sinh ra sự sợ hãi".
Tam nhân thành hổ: 三人成虎 "Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật". Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.
Chữ 雎 [jū]: Sư / Thư, chính là chữ "thư" trong câu đầu của "Quan thư 1" của Khổng Tử.