Đôi lông mày tuấn mỹ của cậu ấy dần dần bị hơi nước nhuốm màu, vừa dịu dàng lại quyến rũ.
"Anh đang suy nghĩ gì thế?"
Tôi rũ mắt xuống, nói: "Anh đang nghĩ cách bịt kín nguồn gốc của tội ác."
"Anh luôn có những suy nghĩ kỳ quái thật đấy."
...
Nhưng cũng đỡ hơn mấy cái suy nghĩ không hề trong sáng của em.
Tôi mắng thầm.
"Bây giờ độ ấm rất vừa vặn, ban đêm lạnh, rất dễ bị cảm, anh cứ thư giãn đi. Em sẽ ở trong nhà, anh có việc gì nhớ gọi em."
Nói xong, cậu ấy thực sự quay trở vào biệt thự.
...
Cậu ấy cứ như vậy mà đi sao?
Những đá nhân tạo xếp chồng lên nhau và được bao quanh bởi thảm thực vật, mở ra một không gian độc lập mà không lo bị người bên ngoài nhìn thấy. Nước nóng ôm lấy bờ vai, làm tinh thần và cả các khối cơ cũng dần được thư giãn.
Tôi ngâm mình cho đến khi toàn thân nóng bừng rồi mới ngoi lên.
Khi tôi đang lấy quần áo trong vali, tôi đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó được gói trong giấy gói nhiều màu sắc, hôm đó tôi tuỳ tay nhận nó ở dưới cửa của công ty, tôi không nhớ là mình đã đem theo, có thể là do Tiểu Sư đã bỏ vào. Có lẽ thằng bé nghĩ đó là kẹo hoặc chocolate, tôi mặc áo choàng tắm rồi ngồi xuống, tháo ruy băng, mở hộp, dùng ngón tay bóp hai lần, mới phát hiện ra đó hoàn toàn không phải là kẹo mà là thứ đồ để tránh thai.
Thật tuyệt...
Cũng may mà tôi phát hiện ra trước, nếu mà để Tiểu Sư mở rồi đem lại hỏi tôi đây là thứ gì chắc tôi xấu hổ chết mất.
Tôi tuỳ tay nhét nó vào túi áo. Sau khi thay xong quần áo, tôi đánh thức Tiểu Sư dậy, nếu cứ để thằng bé ngủ tiếp như thế thì e là tối sẽ không ngủ được.
Tiểu Sư đang ôm bình sữa ngồi trên giường, Phó Dư Dã nói với tôi rằng một vài người bạn của cậu ấy vừa từ nước ngoài trở về, tình cờ còn tổ chức một bữa tiệc nhỏ gần đây vào tối nay, cậu ấy hỏi tôi có muốn đi không.
"Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, không có mấy trò gì lạ đâu anh, anh cũng có thể dẫn Tiểu Sư theo cùng."
Cậu ấy tha thiết nhìn tôi.
Trước đến nay tôi chưa từng chống cự lại được ánh mắt đó, có vẻ như đó là chuyện gì đó vô cùng quan trọng, cậu ấy còn sợ tôi không muốn đi.
Cũng phải, trước đây bạn bè rủ cậu ấy đi chơi, tôi đều không muốn đi cùng, đi cùng cũng không vui, hà tất gì phải miễn cưỡng rồi làm cho cả hai bên đều khó xử.
Dù sao thì, vào thời điểm đó, tôi luôn có một cảm giác tự ti không thể giải thích được khiến tôi không muốn xuất hiện trước mặt họ, tôi luôn cảm thấy bản thân mình như toả ra một "mùi" của sự nghèo nàn khốn khổ, chẳng qua đó chỉ là do tôi mặc cảm tự ti mà thôi.
Nếu như tôi đã thật sự quyết định muốn chung sống với cậu ấy, tôi không nên để cậu ấy khó xử khi đứng giữa hai bên, càng không nên để cậu ấy vì tôi mà thu hẹp vòng tròn ngoại giao của mình, không phải sao?
Nhưng tôi vẫn do dự.
"Chúng ta chỉ cần đến chào hỏi thôi, sẽ không ở quá lâu đâu anh."
Chúng tôi sẽ dùng bữa tại gia, cũng khá gần, chỉ cách vài căn ở phía sau biệt thự, nên tôi nói không nhất thiết phải đi xe, đi bộ là được rồi.
Tiểu Sư một tay kéo tay tôi, một tay kéo Phó Dư Dã, dọc đường không một bóng người, chỉ có những bức tường sạch sẽ và thảm thực vật trùng điệp, hương hoa thoang thoảng trong gió.
Không lâu sau chúng tôi đã đến căn biệt thự nhỏ sáng đèn, cửa chỉ cần đẩy vào là được, Phó Dư Dã bế Tiểu Sư lên, đẩy cửa đi vào.
Trong nhà được trang trí theo phong cách của Tây Âu, trông rất ấm áp, từ giấy dán tường có hoa văn dày hay tấm thảm hình bầu dục lớn màu cà phê trên sàn, cho đến đèn chùm phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, không chói mắt, để mọi người có thể quan sát mọi ngóc ngách của căn nhà.
Trong phòng có khoảng bảy tám người, hẳn là có bạn bè của Phó Dư Dã, cũng có bạn của bạn Phó Dư Dã, bởi vì có người lộ ra ánh mắt quen thuộc và kinh ngạc, còn có người thì nghi hoặc tò mò.
Tiểu Sư hẳn là đang thấy ngại.
Thằng bé khẽ gọi "Ba" rồi vùi mặt vào vai Phó Dư Dã.
Phó Dư Dã nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé.
Lúc này, có một nam một nữ tiến đến chào hỏi.
"Ồ, đã lâu không gặp."
"Adrian, đây là con của cậu sao? Giống cậu thật đấy."
Tiểu Sư vươn tay muốn được tôi ôm.
Phó Dư Dã nói với bạn mình, "Ừ, đây là con tớ."
"Ha ha, cậu cũng thật là, bất ngờ thật đó, lúc cậu đi học, có bao nhiêu người thầm mến cậu mà cậu thờ ơ, bây giờ đột nhiên có thêm đứa con trai rồi?"
Lúc đầu, chàng trai này nói tiếng Trung Quốc, nhưng sau đó chuyển sang nói tiếng Anh trôi.
Khả năng nghe CET-4 và CET-6 của tôi cũng không tệ, nhưng cậu ta lại nói chuyện khá nhanh nên tôi cũng có chút khăn.
Phó Dư Dã giới thiệu với họ, nói tôi là bạn trai của cậu ấy.
Họ chỉ ngạc nhiên một lúc rồi cũng bình thường lại, còn nói chuyện một cách rất thân thiện và hâm mộ: "Trông hai người thật đẹp đôi."
...
Họ dường như muốn giới thiệu thêm vài người bạn, nhưng lại ngại tôi, cũng ngại kéo Phó Dư Dã đi.
Tôi nói: "Anh ở ngay đây, đợi em mười lăm phút, được không?"
Cậu ấy nghe xong cũng an tâm đôi chút, cũng không tỏ ra bất mãn vì khoảng thời gian tôi đặt ra mà nói: "Dạ được, mười lăm phút".
Tôi ôm Tiểu Sư ngồi xuống ghế, trên bàn vừa vặn có một bộ cờ, thằng bé bắt đầu tò mò về thứ tinh xảo này, cầm từng quân cờ lên xem kỹ một lượt rồi lại đặt về chỗ cũ.
Trong mười lăm phút, tôi không chỉ đợi Phó Dư Dã, mà còn đợi một người khác.
Tôi cũng hiểu lý do vì sao bạn cậu ấy lại có chút ngại.
Tôi nhớ đến khi tôi gặp lại cô ấy, thật khó để tin rằng cô ấy và cô bé xinh xắn trong ký ức mơ hồ của tôi là cùng một người. Nhưng sau đó tôi nghĩ đến những kịch bản phỏng vấn mà tôi đã xem, về trải nghiệm cuộc sống của cô ấy, mọi thứ dường như đã liên kết với nhau.
Cô ấy trưởng thành chưa được bao lâu thì cha mẹ ly hôn, mẹ cô là đại tiểu thư được nuông chiều trong nhà, cha cô là một cậu trai nhà nghèo chỉ biết học, nói đơn giản là "tương lai nhờ nhà vợ", mẹ cô hết lòng cùng chồng gầy dựng sự nghiệp, vậy mà sau khi thành đạt chàng trai nghèo năm đó đã bỏ rơi mẹ cô, cuối cùng thì được báo chí ghi rằng "ly hôn trong hoà bình", cô theo mẹ trở về nhà ngoại và đổi họ thành họ Hạ.
Cô ấy thiết kế trang sức, tiêu chuẩn luôn rất cao, cô gái không dễ tiếp cận đó chỉ có thể cười tươi như một đứa trẻ con trước mặt của Phó Dư Dã.
Tôi hoảng hốt khi nghe thấy ngày hôm ấy cô gái đó đã không hề nhút nhát mà nói sẽ luôn thích Phó Dư Dã, cho đến khi cậu ấy chấp nhận mình mới thôi.
Cô ấy thực sự giữ lời hứa của mình, hơn nữa lời hứa ấy càng kiên cố qua năm tháng.
Nhưng một người như vậy khi nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt đã xuất hiện một chút dao động, khi nhìn thấy Tiểu Sư được tôi ôm trong lòng, dường như cả một ngọn núi đều đổ ầm xuống.
Tôi dường như nhìn thấy một niềm tin nào đó đang dần tan đi trên khuôn mặt cô ấy. Lớp trang điểm cẩn thận của cô giống như một bức màn lộng lẫy che phủ lấy những tàn tích bên dưới.
Tôi càng nhìn càng không nỡ.
Ở buổi triển lãm trang sức, cô ấy không nhận ra tôi vì cô ấy chưa bao giờ coi tôi là đối thủ, còn tôi không nhận ra cô ấy vì cô ấy đã thay đổi quá nhiều, từ ngoại hình đến khí chất, như là hai người khác biệt.
Ánh nhìn của tôi nhìn sang Phó Dư Dã đang ở bên cạnh cô ấy, mà trong ánh mắt cậu ấy, chỉ có sự quan dành cho một mình tôi. Cái ánh mắt làm như không thấy của cậu ấy, thật sự là khiến người ta đau đớn khôn nguôi.
Nhưng đồng thời, tôi lại cảm thấy một niềm vui ích kỷ và hẹp hòi, thậm chí dường như muốn kéo cậu ấy về bên mình, thậm chí còn muốn xát muối vào vết thương của người khác.
Để cô ấy không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.
Tôi sửng sốt trước những suy nghĩ ác độc của chính mình.
Một quân cờ rơi xuống đất và lăn xuống chân bàn.
Tiểu Sư trượt xuống ghế, chạy tới nhặt lên.
Ánh mắt Hạ An nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Phó Dư Dã. Phó Dư Dã quỳ xuống nhặt quân cờ lên, nhân tiện ôm lấy Tiểu Sư.
Cậu ấy nói với tôi: "Anh, chúng ta đi thôi".
Cậu ấy đặt quân cờ trở lại bàn, nắm lấy tay tôi.
Tôi nghe thấy giọng của Hạ An run rẩy nhưng kiên quyết ở phía sau hỏi: "Anh đã quyết định rồi?"
Phó Dư Dã dừng lại một chút rồi nói: "Vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi."
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi dường như nghe thấy một tiếng nấc nghẹn. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Bên ngoài bóng đêm bao trùm, chỉ có những ngọn đèn đường tạo ra những điểm sáng mờ trên mặt đất. Chúng ta luôn đi qua sự xen kẽ của ánh sáng và bóng tối.
Tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao, giống như vô số viên ngọc vỡ rơi trên tấm màn đen xanh.
Tôi nói: "Tiểu Sư, nhìn lên trời đi con."
Tiểu Sư ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chỉ vào bầu trời đêm, kinh ngạc thốt lên: "Ngôi sao!"
Thằng bé ngẩng đầu lên và đắm chìm trong khung cảnh tuyệt vời ấy.
Còn Phó Dư Dã, chỉ nhìn về phía tôi.
Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy lúc này còn sáng hơn ngàn vì sao,
Trong lòng tôi có một loại d*c vọng bị khơi dậy và phóng đại đến vô hạn, trước vẻ mặt dịu dàng và ngạc nhiên của cậu ấy, tôi kiễng chân hôn lên ngôi sao chỉ thuộc về riêng tôi.
Khi Tiểu Sư cúi đầu xuống lại, hai chúng tôi lại tách ra.
Tôi cảm thấy tiếng hít thở nặng nề hơn một chút.
Phó Dư Dã dùng sức nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng cười hỏi: "Anh lại ghen à?"
Chắc cậu ấy lại cho rằng tôi lại vì Hạ An mà tâm tình không vui, dù sao lần đầu tiên tôi hôn cậu ấy cũng là bởi vì nhìn thấy lời tỏ tình của Hạ An dành cho cậu ấy.
Nhưng tôi biết, cảm xúc này khác với lần đó, lần đầu tiên là do tôi sợ mất đi, lần này, là vì tôi muốn trân trọng.
Tôi hỏi Tiểu Sư, "Có bao nhiêu ngôi sao nè?"
"Nhiều lắm ạ, con đếm hổng hết."
"Đếm được hết đó con."
Tôi nói dối thằng bé, ôm thằng bé vào lòng: "Ba đếm cùng con, nhất định sẽ đếm được hết..."
Dỗ dành thật bé thật dễ, đếm tới 50 thằng bé lại đếm lại một lần nữa. Sau khi đếm đi đếm lại nhiều lần, thằng bé thiếp đi trên vai tôi.
Sau khi trở về, tôi đặt Tiểu Sư lên giường trong phòng ngủ, Phó Dư Dã thì đi tắm.
Tôi ôm chiếc khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm nghe tiếng nước chảy, dòng nước kia như chảy qua tim tôi, mỗi lúc một dồn dập, tôi nghe thấy mình nói thật to: "Khăn trong nhà tắm anh dùng một lần rồi, anh mang khăn mới cho em đây."
Tiếng nước nhỏ dần. Cánh cửa đột ngột mở ra 30 độ, trong hơi nước nóng ẩm, một cánh tay thon dài mà rắn chắc vươn ra, tôi đưa khăn tắm cho cậu ấy, cậu ấy cầm vào.
Tôi nghe thấy thứ gì đó bên trong rơi xuống đất, và sau vài giây im lặng, cánh cửa lại mở ra, Phó Dư Dã hung hăng túm lấy tôi.
Phòng tắm ẩm ướt đến ngột ngạt. Lưng tôi có chút đau vì bị va vào kính, cậu ấy siết tay tôi cũng đau, nhưng tôi lúc này lại có thấy an tâm vì ngửi được mùi hương của cậu ấy.
Tóc cậu ấy ướt đẫm nước, đôi mắt như một tấm lưới, bắt lấy tôi giam cầm tôi lại. Trong tay cậu ấy là một món đồ với giấy bao nhiều màu sắc, là chính tôi lấy từ trong túi áo ra.
Tôi bị cậu ấy nhìn đến thở không nổi.
Cậu ấy rõ ràng vẫn chưa nói gì, nhưng chỉ nghe tiếng thở gần bên, cùng với chiếc cổ trắng nõn, ấm áp kia, khiến tôi cảm thấy như đáng giá ngàn lời nói.
"Anh có ý gì đây?"
Giọng cậu ấy trầm ấm, ẩn chứa một chút run run.
Tôi dựa vào cửa, nuốt nước bọt, phát hiện cổ họng mình lại vô cùng khô khốc.
"Sao cơ?"
Giọng mũi khêu gợi của cậu ấy khiến những ngón tay đang dựa trên cửa của tôi trợt sang phần kính, phát ra âm thanh kin kít.
Tôi chỉ cảm thấy như ai đó đã đốt cháy xung quanh, và cậu ấy chính là trung tâm sắp kích hoạt báo động.