Tôi nhìn cậu ấy, một cái tát như đánh tan tất cả mọi thứ, thiên ngôn vạn ngữ đều tan thành mây khói.
Phó Dư Dã nhìn tôi chằm chằm: "Em nói sai gì sao? Đến cả nhà của mình anh còn chẳng chịu trở về, lại tới chỗ này mà ở cùng người khác. Anh chưa từng muốn ở cùng em. Cũng phải, anh rộng rãi hơn em nhiều, sau khi chia tay đã có thể ở bên cạnh một người phụ nữ khác, không phải anh muốn biết chuyện Ngôn Nhi định nói là gì sao? Chính là ngày đó em quỳ trước cửa phòng ông nội em như một thằng ngốc, cầu xin ông buông tha cho anh."
Giọng nói cậu ấy nhẹ nhàng, nhưng tôi lại thấy nó như con dao găm sắc nhọn mà cứa nát trái tim tôi, tôi cứ như một chiếc máy bay mất khống chế, cứ chao đảo trên không trung. Lý trí liên tục cảnh báo cho tôi, nhưng cảm xúc đã bao phủ hốc mắt.
Phó Dư Dã là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, Phó Dư Đường bồi dưỡng cậu ấy trở thành người nối nghiệp, chưa bao giờ để cậu ấy phải hạ ngạo khí của mình, vậy mà cậu ấy lại...
"Anh có thấy không? Lúc em lo cho tương lai hai đứa mình, anh lại đi yêu đương với một người khác, từ trước đến nay anh chưa từng đặt niềm tin ở em, hoá ra, em cứ như một thằng hề......"
Cậu ấy cứ lạnh lùng như thế mà nhìn tôi, như ánh mắt lại tràn ngập sự đau đớn.
Tôi hít hít mũi, cố gắng nén hết nước mắt xuống mà nói:
"Tôi không trở về nhà, là bởi vì tôi không thể về được, bởi vì tôi đã nói với ba mẹ chuyện tôi thích con trai......"
"Em nói xem tôi có thể về đâu chứ? Em nói chia tay là cứ vậy mà chia tay với tôi, chẳng lẽ tôi còn phải khóc lóc đến cầu xin em sao? Lúc tôi chẳng còn nơi nào để về, cũng chỉ có một mình Đàm Sơ giúp đỡ tôi......"
Tôi phảng phất muốn nói ra hết tất cả những đau khổ trước kia, nhưng sau khi nói ra hết, lại có một cảm giác trống rỗng không thể tả.
Tôi nhìn cậu trai trước mặt, người tôi đã yêu bao năm qua. Cậu ấy như nai trong sương, như ánh trăng trong nước. Khiến người khác phải mê mẩn đắm mình trụy lạc. Nhưng vì sao tôi lại đau đến như thế...
"Em dựa vào đâu mà nói tôi như thế? Tôi yêu em, yêu đến mức chưa đủ rẻ mạt sao?"
Đôi mắt tôi giờ đây như một mặt hồ, khuôn mặt của Phó Dư Dã như hòa tan trong làn nước, sóng nước lóng lánh.
"Phải, tôi chẳng lợi hại như em, cũng chẳng có sự nhẫn nhịn lay động trời đất......"
Tôi tức muốn hộc máu mà quát:
"Nếu em hận tôi như vậy, được thôi, em muốn đánh tôi sao? Em đánh đi, đánh cho nguôi giận rồi thì em đi đi..."
Tôi bỗng nói năng lộn xộn, tôi còn không hiểu bản thân mình đang nói cái gì.
Chúng tôi chưa từng cãi nhau lớn đến vậy. Nhưng trong tình huống này, tôi không nghĩ người bại trận sẽ là cậu ấy.
Phó Dư Dã bước đến lau nước mắt cho tôi, tôi không nghĩ một người đàn ông như tôi lại có nhiều nước mắt đến như vậy, hẳn là đã tích tụ trong suốt 4 năm qua.
Ngay khi tôi đang tránh tay cậu ấy, cậu ấy đã giữ tôi lại.
Cửa kính xe bị gõ hai cái.
Cả tôi và cậu ấy vẫn chưa nhúc nhích.
Vì thế cửa sổ xe lại bị gõ thêm vài cái.
Giọng nói của Đàm Sơ cách một lớp kính truyền đến.
Nửa đêm mà cô ấy đi tìm tôi thì hẳn là có chuyện gì rồi.
"À, Tiểu Sư tỉnh dậy mà không thấy cậu đâu."
Lúc này tôi mới nhớ ra là tôi đã để Tiểu Sử ngủ trong phòng một mình.
Tôi muốn xuống xe.
Đàm Sơ nhìn tôi, muốn nói lại thôi, lại nhìn về phía cửa xe.
Cô ấy kinh ngạc mà nói lớn.
"A, người này..."
Nhìn sắc mặt của cô, tôi lập tức biết cô ấy muốn nói gì. Tôi nhanh chóng kéo tay cô, cô ấy mới im lặng.
Sau đó khuôn mặt của cô ấy tràn ngập vẻ tức giận.
Cô ấy không nói gì cả, kéo tay tôi quay trở về.
Khi tới cửa, cô dần mất hết sự kiên nhẫn mà gằn giọng với người ở phía sau: "Mời cậu về cho!"
Phó Dư Dã căn bản không thèm để ý tới cô, cái vẻ tự phụ của cậu ấy làm cho Đàm Sơ vừa xấu hổ lại càng thêm tức giận.
Đàm Sơ kéo tôi vào rồi đóng cửa, Phó Dư Dã lập tức xông lên.
"Này, cậu làm cái..."
Ngay khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, một bàn tay lại lập tức chặn lại
Chỉ cần nghe tiếng va đập giữa cửa gỗ và xương thịt là đủ biết đau cỡ nào.
"Anh à, về với em."
Cậu ấy có cái nhìn không tốt dành cho Đàm Sơ, đặc biệt khi nhìn thấy Đàm Sơ bảo vệ tôi như gà mái bảo vệ gà con khi nãy.
Tôi vừa định nói tôi sẽ không về.
Đàm Sơ đã chắn ở trước mặt tôi, nói với Phó Dư Dã: "Hả, trở về? Lúc trước sao lúc Đặng Lăng chịu khổ cậu không đến kêu người ta về, lúc Đặng Lăng một mình sinh..."
Tôi che miệng Đàm Sơ, hết sức đưa mắt ra hiệu cho cô.
Đàm Sơ kéo tay của tôi xuống.
Tiếp tục trào phúng Phó Dư Dã: "Lại nói, Đặng Lăng cũng có con cả rồi, hiện tại cậu gấp gáp tới đây là muốn làm mẹ kế sao?"
Nghe được lời này, trong lòng tôi không khỏi thốt lên quả nhiên tàn nhẫn nhất là trái tim phụ nữ (dành cho người mình không thích).
Sắc mặt Phó Dư Dã càng thêm lạnh băng.
Cậu yên lặng nhìn tôi.
Dưới ánh đèn ở cửa, một bên mặt xưng đỏ của Phó Dư Dã nhìn rất đau.
Tôi biết lực tay của tôi bao nhiêu.
Đàm Sơ cũng thấy được, ánh mắt đi từ trên mặt Phó Dư Dã đi xuống bàn tay ở bên đùi cậu ấy, lại nhìn đến mặt tôi.
Buông tay tôi, Đàm Sơ từ bỏ mà nói: "Thôi, tớ mặc kệ, Đặng Lăng cậu lo giải quyết đi, Tiểu Sư còn đang đợi cậu."
Cô ấy nói xong, nổi giận đùng đùng mà đi vào phòng.
Tôi nói: "Tôi đi lấy rượu thuốc cho em, không bị gì thì em tự về đi."
Tôi chưa bao giờ đánh ai, trong sự giáo dục mà tôi được học, dù nóng giận đến đâu mà bạo lực với người khác là sai nên lúc này tôi rất áy náy, mọi người đều nói tôi có tính cách ôn hoà, là người hiền lành tuyệt đối sẽ không bao giờ có xung đột với ai.
Một người hiền lành như vậy, vậy mà hôm nay tôi không chỉ mắng mỏ mà còn tát cậu ấy, tôi như thế này có khác gì Phó Dư Đường bắt cậu quỳ trong phòng năm đó chứ.
Chẳng phải tôi là người luôn yêu cậu ấy sao, nhưng hiện tại cũng trở thành người làm tổn thương cậu ấy...
Mà cậu, đã chịu đựng như thế nào để đi đến đây chứ.
Tôi biết rõ câu trả lời......
Tôi đi vào trong phòng, nhìn thấy Đàm Sơ đang uống nước, cô ấy nhìn thấy tôi quay lại, kinh hỉ mà nói: "Tớ biết cậu sẽ..."
Lại nhìn thấy tôi vội vàng cầm rượu thuốc chạy đi, cô tức giận đến nhăn mặt, ở phía sau nói: "Hết thuốc chữa mà."
Tôi vén rèm lên, liền nhìn thấy Phó Dư Dã dựa vào cửa, cậu ấy rũ đầu, giống như là một cây trúc thiếu nước.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân tôi, đôi mắt vốn đang u ám ũ rũ lập tức sáng lên như ánh đèn dưới mái hiên.
Ánh đèn ở trên đỉnh đầu cậu ấy tạo nên một vầng sáng ảm đạm, làm cậu ấy thoạt nhìn như một thi nhân nghèo túng lưu lạc.
Lúc này mà tôi còn so sánh lãng mạn như vậy cho được.
Tôi đưa rượu thuốc cho cậu ấy.
Cậu ấy lại không nhận.
Tôi cho rằng cậu ấy đang giở chứng công tử, cậu ấy lại nói: "Anh à, không sao đâu."
"Chút đau này, so với vết thương trong lòng anh thì có đáng là bao nhiêu chứ."
Cậu ấy vừa nói lại còn vừa hơi mỉm cười.
"Em không ép anh nữa, lúc nào em cũng bắt nạt anh, nơi này mới là nơi khiến anh hạnh phúc...... Hiện tại em trả lời cho anh, bốn năm qua em sống rất ổn, ông nội giao hết tiền tài và quyền lực cho em, không ai có thể bắt ép em làm gì nữa, cũng không ai có thể uy hiếp anh......"
Giọng cậu ấy trầm ấm dịu dàng, như tiếng sóng cuộn lên bởi cơn gió chiều thổi qua cánh đồng, xào xạt mà biến mất ở trong bóng đêm mênh mông.
Tôi nắm bàn tay đang cầm rượu thuốc, không biết từ lúc nào đã toát mồ hôi ướt đẫm, trơn trượt đến mức suýt nữa không cầm được.
Lúc này tôi mới phát hiện, trên người mình còn đang khoác áo khoác của cậu.