Tần Trăn Trăn ngủ một giấc trên xe, khí sắc đỡ hơn nhiều, sau khi trở về nhà thì vội vàng thay quần áo trang điểm. Cô nhìn thoáng qua Lục Như Vân giống như âm hồn vọt vào trong nhà vệ sinh, chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng nước ào áo từ bên trong truyền ra, chắc là đang tắm.
Cô thay đồ xong liền ngồi trên sofa, vừa rồi ngủ một giấc no nê, lúc này rất sảng khoái. Cô ngồi chờ Lục Như Vân, nhìn thấy mấy tờ giấy đặt trên bàn trà, cô lấy lên xem, phát hiện là lịch trình của Lục Như Vân, cả mấy tờ thư mời thử vai.
Trong đó có một đoàn phim cô quá quen thuộc, chính là Say mộng giang hồ.
Trước đây cô từng tiếp xúc với đạo diễn của Say mộng giang hồ, là một nữ đạo diễn, tính tình nóng nảy ngay thẳng, sau khi cho cô thử vai liền dứt khoát chọn cô, nhưng lúc đó cô cân nhắc Dư Trường Lâm nên chỉ nói mình sẽ suy nghĩ.
Đạo diễn đó cũng không tức giận, lúc đầu đôi bên hợp tác cho nên cô ấy nói chờ tin của Tần Trăn Trăn.
Một khoảng thời gian sau, chờ đến khi có tin Tần Trăn Trăn thử vai thành công bộ phim Sơn nữ.
Vốn dĩ thay đổi đều do Mạnh Hân trực tiếp liên lạc nhưng có vẫn có chút áy náy với vị đạo diễn này nên chủ động gọi điện đến 'xin tội', cô nhận được lời chúc mừng, chính tính cách thẳng thắng đó làm cho Tần Trăn Trăn càng có thiện cảm gấp đôi. Lúc cúp máy cô vẫn nghĩ sau này có cơ hội nhất định sẽ hợp tác với vị đạo diễn này.
Không ngờ bây giờ Lục Như Vân cũng nhận được lời mời thử vai.
Lúc Lục Như Vân từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy Tần Trăn Trăn cầm tờ giấy trên tay, cô vừa lau tóc vừa đi tới hỏi:
"Cô xem gì đó?"
Tần Trăn Trăn ngước mắt lên:
"Cô sẽ đi thử vai Say mộng giang hồ phải không?"
Lục Như Vân ngừng tay, cô cúi đầu, nhìn thấy tờ lịch trình của mình cũng nằm trong tay Tần Trăn Trăn, cô lắc đầu:
"Tôi muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian."
Ánh mắt Tần Trăn Trăn tối xuống, cô nhớ lại lời trước đây Hạ Song Song nói: Mỗi lần sau khi Lục Như Vân quay xong một bộ phim sẽ phải nghỉ ngơi nửa năm đến một năm, thật sự là nghỉ ngơi, đẩy toàn bộ tất cả thông cáo. Cho nên một hai năm nay mới ra được một bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh, bình thường sau khi hơi bạo thì tiếp đó không có trợ lực vì vậy cuối cùng không có cách nào khởi sắc.
Cô xem qua Như mộng của Lục Như Vân, tuy cô ấy diễn xuất rất tinh tế, một mình có thể diễn vai chính nhưng dù sao cũng chỉ là chế tác nhỏ, tình tiết cũng không đa dạng biến hóa, hơn nữa phối hợp diễn là người mới, diễn không tới cho nên muốn trông cậy vào nhiệt của bộ phim thì khả năng quá nhỏ.
Trong tình huống đó, Lục Như Vân còn nghỉ ngơi nửa năm đến một năm, mỗi lần nhận lại vai diễn thì tài nguyên càng ngày càng kém.
Tần Trăn Trăn thấy Lục Như Vân vẫn còn đứng ở đó, cô vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, nói:
"Cô ngồi xuống đi."
Lục Như Vân ngồi xuống cạnh Tần Trăn Trăn, vì vừa tắm xong, cô còn khoác áo choàng tắm, nước theo đuôi tóc nhỏ vào trong áo, Tần Trăn Trăn nhìn thấy cảnh này cổ họng căng ra, lời vừa muốn nói liền quên sạch, tay cũng đổ mồ hôi.
"Sao vậy?"
Lục Như Vân nhìn thoáng qua, nhìn thấy gò má Tần Trăn Trăn ửng đỏ. Cô giơ tay có chút do dự thử nhiệt độ trên trán Tần Trăn Trăn, cô vừa tắm xong nên đầu ngón tay vẫn còn ướt lạnh, sờ lên trán thoải mái khó tả.
"Không có sốt." Lục Như Vân khẳng định: "Sao mặt đỏ vậy?"
Những đầu ngón tay của Tần Trăn Trăn siết chặt mép tờ giấy:
"Có lẽ hệ thống sưởi mở hơi lớn."
Lục Như Vân gật đầu:
"Tôi đi thay đồ."
Cô vừa dứt lời liền đứng lên, Tần Trăn Trăn cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay mới nhớ ra vừa rồi cô muốn nói chuyện với Lục Như Vân. Cô đưa tay kéo cổ tay Lục Như Vân, Lục Như Vân đang đi về trước chợt dừng bước, rũ mắt nhìn những ngón tay đang nắm cổ tay mình.
Tay Tần Trăn Trăn rất đẹp, thẳng tắp thon dài, móng tay cắt tỉa mượt mà, bên trên có đắp một vầng trăng lưỡi kiềm màu trắng nho nhỏ, bàn tay nắm lấy tay cô không quá dùng sức nhưng cô không muốn dứt ra, cô xoay người nhìn Tần Trăn Trăn, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Tần Trăn Trăn ngước mắt đối diện với ánh mắt quan tâm của Lục Như Vân khiến cho tim cô đập nhanh hơn, đôi mắt Lục Như Vân như hồ nước sâu, bắt lấy toàn bộ sự chú ý của cô. Tay cô nắm tay Lục Như Vân càng thêm sức, Lục Như Vân nhíu mày.
"Trăn Trăn?" Lục Như Vân cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Trăn Trăn, cô ho khẽ sau đó thả tay xuống, Lục Như Vân hỏi tiếp: "Sao vậy?"
Tần Trăn Trăn hoảng hốt vài giây:
"Không sao."
Đôi mắt Lục Như Vân lóe lên tia khó hiểu, cũng không hỏi lại, chỉ gật đầu lên lầu thay quần áo. Tần Trăn Trăn nghe thấy tiếng cửa khép lại, cô cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay.
Cô chán nản ngồi trên sofa, lấy tờ giấy đắp lên mặt mình.
Không sao.
AAA!
Tần Trăn Trăn đang ngồi bất động trên sofa thì tiếng tin nhắn của điện thoại đặt trên bàn trà vang lên, là Quý Lộ gởi tin nhắn đến.
- Trăn Trăn, khi nào em dọn về?
Dọn về?
Tần Trăn Trăn nhìn tin nhắn này trầm tư mấy phút.
Tuần này vì cô chấp nhận 'huấn luyện' của Lục Như Vân, thỉnh thoảng hai người mới ra ngoài, hoặc đi tản bộ hoặc cùng nhau đi ăn tối, Weibo của cô giao cho Mạnh Hân xử lý cho nên cô thật sự khó chịu khi dùng tài khoản của Lục Như Vân đăng một hai bài, toàn bộ đều là phát đường. Bây giờ trên mạng tin đồn các cô kết hôn giả đã sớm biến mất, ngay cả truyền thông cũng mỗi ngày đưa tin cuộc sống hằng ngày đầy ngọt ngào của các cô.
Cho nên Quý Lộ hỏi khi nào dọn về cũng có thể hiểu được, nhưng Tần Trăn Trăn dọn đi rồi thì không muốn dọn về, hơn nữa bây giờ tâm bệnh của Lục Như Vân vẫn chưa khởi sắc, cô càng không thể dọn về.
Tần Trăn Trăn suy nghĩ một hồi, sau đó đặt điện thoại xuống mà không trả lời.
Mấy phút sau có tiếng động trên lầu truyền xuống, là tiếng mở cửa. Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn, Lục Như Vân đã thay quần áo khác, quần dài màu lam, bên ngoài khoác áo khoác dài qua đầu gối. Cô ấy vốn đã cao, lúc này nhìn vóc dáng càng duyên dáng hơn.
Yểu điệu thục nữ.
Tần Trăn Trăn cảm thấy bốn chữ này với Lục Như Vân không có liên quan nhưng nó chợt lóe lên trong đầu cô, cứ là bốn chữ này, rõ ràng gương mặt cô ấy đoan trang khí thế lấn người nhưng cô nhìn dáng vẻ lả lướt càng nhìn càng toát ra vài phần xinh đẹp.
Đúng là gặp quỷ.
Nhìn thấy Lục Như Vân sắp đi đến cạnh mình rồi, Tần Trăn Trăn thu hồi dòng suy nghĩ, nở nụ cười khẽ với Lục Như Vân:
"Đi thôi."
Lục Như Vân gật đầu đồng, theo sau cô ra ngoài.
Bên ngoài bông tuyết vẫn còn rơi, gió lạnh gào thét thổi qua khiến người ta loạng choạng. Tần Trăn Trăn đi giày cao gót, cô hít một hơi ho khan vài tiếng; Lục Như Vân đứng bên cạnh giúp cô cản bớt gió lạnh, mở cửa ghế phó lái để cô vào ngồi, sau đó đặt quà vào trong cốp sau.
Tần Trăn Trăn ngồi bên trong nhìn Lục Như Vân bận rộn, mặt mày vui vẻ cong như ánh trăng lưỡi liềm.
Các cô rời khỏi nhà mới hơn năm giờ, sáu giờ bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, thời gian dư dả. Tần Trăn Trăn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người đến người đi, ngựa xe như nước, thỉnh thoảng có vài đôi tình nhân ôm nhau từ lối đi bộ đi ngang, Tần Trăn Trăn theo phản xa đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Như Vân.
Lục Như Vân nghiêm túc lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không chút phân tâm, cô mím môi nghỉ về bảng lịch trình ở nhà, hỏi:
"Khoảng thời gian tiếp theo cô đều nghỉ ngơi sao?"
Lục Như Vân bất ngờ nghe Tần Trăn Trăn hỏi, cô giật mình sau đó hồn hồn trả lời:
"Đúng vậy."
Tần Trăn Trăn nhún vai:
"Cô có kế hoạch gì không?"
"Kế hoạch?"
Lục Như Vân liếc nhìn Tần Trăn Trăn, dường như cảm thấy khó hiểu vì sao Tần Trăn Trăn lại hỏi như vậy.
Tần Trăn Trăn quả quyết gật đầu:
"Ừm, nghỉ ngơi nhất định phải chơi cho vui, cô muốn đi chỗ nào? Hay ở trong nhà?"
Lục Như Vân há miệng, chợt hiểu vì sao Tần Trăn Trăn hỏi như vậy, cô khẽ cười:
"Cô muốn nói cái gì?"
"Không có." Tần Trăn Trăn nói xong liền sửa lời: "Tôi nghe Song Song nói cô quay xong bộ phim sẽ nghỉ ngơi rất lâu, tại sao vậy? Có phải cô..."
Lục Như Vân thản nhiên ngắt lời cô:
"Quan hệ giữa cô và Song Song hình như tốt lắm."
Tần Trăn Trăn vô thức trả lời:
"Cũng tạm."
Tạm con khỉ, bây giờ quan trọng không phải quan hệ giữa cô và Hạ Song Song mà quan trọng là tại sao Lục Như Vân phải nghỉ ngơi lâu như vậy!
Cô nghe Hạ Song Song nói lúc Lục Như Vân nghỉ ngơi rất ít khi ra ngoài, nếu có thì là Hạ Song Song và Dao Dao hẹn cô ấy, cô ấy mới thỉnh thoảng đi ra ngoài, cô ấy giống như một người nguyên thủy ở trong xã hội văn minh, một mình mà sống.
Tần Trăn Trăn đoán Lục Như Vân trở nên như vậy là có liên quan đến tâm bệnh, nhưng Lục Như Vân không chịu mở lòng, cô cũng không thể cứng rắn cạy mở.
Từ từ sẽ được.
Tần Trăn Trăn thu hồi ánh mắt thăm dò, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chờ đến đèn xanh đèn đỏ, Lục Như Vân quay sang nhìn Tần Trăn Trăn, khóe môi mấp máy, dường như có lời nhưng xe ở phía sau bấm kèn inh ỏi, Lục Như Vân liếc nhìn thì ra đã đèn xanh.
Tiệc sinh nhật tổ chức ở căn hộ của Thẩm Hải Đường, bốn phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ Thẩm Hải Đường thì đã có không ít người, Tần Trăn Trăn chỉ biết vài người, đều là nhân viên trong tổ chương trình Tổng động viên, nghĩ cũng biết hôm nay sinh nhật Đậu Đậu, họ đến chúc mừng.
Tần Trăn Trăn đứng bên cạnh Lục Như Vân, nắm tay cô ấy, hai người mang theo quà đi đến trước mặt chủ nhân nhỏ của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, Tần Trăn Trăn ngồi xổm xuống tặng quà cho Đậu Đậu, Đậu Đậu cười tít cả mắt, ôm Tần Trăn Trăn hôn một cái cái, Tần Trăn Trăn cảm giác cô bé mềm mềm thơm thơm, cũng không nhịn được ôm lấy cô bé.
Thẩm Hải Đường từ phía sau xuất hiện, vội nói:
"Đậu Đậu, không được không lễ phép như vậy."
Tần Trăn Trăn ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thẩm Hải Đường liền cười trấn an:
"Không có, cô bé rất đáng yêu."
Thẩm Hải Đường thấy Tần Trăn Trăn không có tức giận nên cũng yên tâm, trong giới giải trí rất nhiều nữ minh tinh không thích tiếp xúc với con nít, huống chi vừa rồi Đậu Đậu ôm Tần Trăn Trăn, còn trực tiếp hôn người ta nữa. Cô sợ Tần Trăn Trăn túc giận cũng là lẽ thường.
Đậu Đậu sau khi bị Thẩm Hải Đường trách liền bị một cụ bà lớn tuổi dẫn đi, Tần Trăn Trăn nghe Lục Như Vân gọi người đó là gì, cô cũng ngoan ngoãn gọi:
"Dì."
Mẹ Thẩm cười gật đầu:
"Ngoan, các con chơi vui vẻ nha."
Bà nói xong liền dẫn theo Đậu Đậu đi ra căn phòng phía sau chơi đồ chơi, trong phòng khách nhất thời ồn ào, trên sofa bàn ăn đều có người ngồi, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân bị nhân viên quấn lấy, không thoát ra được.
Lục Như Vân nhìn qua thì dễ ở chung, tính cách ôn hòa, lịch sự với người ngoài, tiến lui ổn thỏa nhưng những người này ở trước mặt cô cũng không dám làm càn, thái độ nói chuyện rất kính trọng, còn ngược lại Tần Trăn Trăn thoạt nhìn kiêu căng lại được hoan nghênh hơn.
"Trăn Trăn qua đây uống trà."
"Trăn Trăn, có đói bụng không, ăn chút đồ ăn vặt trước nha."
"Trăn Trăn, nghe nói chị vào đoàn phim của Dư đạo, có anh chàng đẹp trai ngầu ngầu hông?
"Trăn Trăn..."
Tần Trăn Trăn bị mọi người bao vậy, cô mỉm cười ứng phó. Lục Như Vân thấy vậy chỉ mím môi, cầm túi xách qua chỗ khác. Điện thoại trong túi xách phút chốc vang lên, cô mở túi ra xe là điện thoại của Tần Trăn Trăn đang vang vọng. Vừa rồi ra cửa, Tần Trăn Trăn lười mang túi xách nên dứt khoát thảy điện thoại vào túi xách của cô.
Lục Như Vân đưa điện thoại cho Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn cười nói với mọi người:
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại nha."
Là Mạnh Hân gọi tới, Mạnh Hân nghe nói buổi chiều cô rời đi sớm vì bị bệnh cho nên gọi điện đến hỏi thăm tình hình, Tần Trăn Trăn bảo cô không cần lo lắng, không biết có phải do thuốc cảm của Lục Như Vân có tác dụng hay không, buổi chiều cô ngủ một giấc sau đó rất thoải mái, tỉnh dậy liền không còn triệu chứng cảm nữa. Mạnh Hân yên tâm, bảo cô quan tâm sức khỏe nhiều hơn, mấy ngày nữa xuất ngoại quay phim, không thể bị bệnh.
Xung quanh Tần Trăn Trăn rất ồn ào, tín hiệu đầu bên kia cũng không tốt lắm, cứ đứt quãng. Tần Trăn Trăn và Mạnh Hân nói vài câu sau đó cúp máy, cô sợ Mạnh Hân lo lắng nên cân nhắc một chút gởi tin Wechat cho Mạnh Hân.
Lục Như Vân vẫn còn ngồi ở sofa, nhìn thấy Tần Trăn Trăn cúp máy đi về phía mình.
"Nhiều người quá." Tần Trăn Trăn vừa nói vừa đưa điện thoại cho Lục Như Vân, Lục Như Vân cụp mắt nhận lấy, màn hình vẫn còn sáng, cô vô tình nhìn thấy hai chữ trở về.
Cô khựng tay, cúi đầu nhìn, là tin Wechat Quý Lộ gởi tới: